Thời gian gần đây, Tư Mộ Hàn bởi vì tình hình của Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn làm việc ở nhà, gần như không hề tới công ty.
Cũng chính bởi vì Ly biết điểm này, mới lái xe đi tới biệt thự của Tư Mộ Hàn.
Trên đường đi, Ly đều chuyên chú lái xe, Lưu Chiến Hằng ngồi ở phía sau nhắm mắt dưỡng thần.
Tận đến khi tới biệt thự của Tư Mộ Hàn, Lưu Chiến Hằng đột nhiên mở mắt ra, lên tiếng hỏi: “Nguyễn Tri Hạ thế nào?”
“Tư Mộ Hàn bảo vệ cô ấy rất tốt, ngoại trừ lần trước Tư Mộ Hàn đưa cô ấy ra ngoài kiểm tra, tôi tìm cơ hội gặp được một lần, đến bây giờ vẫn chưa thấy qua cô ấy, chẳng qua lần gặp kia, tình hình của cô ấy đã rất không tốt…”
Tay cầm tay lái của Ly không tự chủ nắm chặt, đến lúc này, Lưu Chiến Hằng vẫn còn là quan tâm tới Nguyễn Tri Hạ.
Cô ta cẩn thận nhìn qua gương chiếu hậu dò xét sắc mặt của Lưu Chiến Hằng, nhưng Lưu Chiến Hằng lại không cho cô ta cơ hội này.
Bởi vì anh ta đã nhắm mắt lại, Ly không nhìn thấy ánh mắt của anh ta, cũng không thể nào biết được tâm tình của anh ta.
Rất nhanh, ô tô đã dừng lại trước cửa biệt thự của Tư Mộ Hàn.
Thấy Lưu Chiến Hằng vẫn nhắm hai mắt, Ly lên tiếng nhắc nhở anh ta: “Tiên sinh, đã đến nơi.”
Lưu Chiến Hằng mở mắt ra, nhìn ra bên ngoài một chút, phát hiện cửa biệt thự ngay một người bảo vệ cũng không có.
Vẻ mặt anh ta khẽ biến: “Không phải cô nói Tư Mộ Hàn bảo vệ Tri Hạ rất tốt sao? Một người bảo vệ ở cửa cũng không có cũng gọi là rất tốt?”
Ly cũng hơi kinh ngạc.
Nhưng sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, cô ta đã kịp phản ứng: “Có phải là bởi vì… Nguyễn Tri Hạ đã không còn ở nơi này nữa hay không?”
Hiển nhiên Lưu Chiến Hằng cũng nghĩ đến điểm này.
Anh ta cười lạnh một tiếng, mở cửa nhảy xuống xe, trực tiếp đi vào bên trong.
Anh ta dễ dàng xuyên qua sân đi vào bên trong.
“Tiên sinh…” Ly vội vàng đi theo, vẻ mặt có chút lo lắng.
Tên Tư Mộ Hàn này vô cùng giảo hoạt, cô ta hơi sợ anh.
Dường như Lưu Chiến Hằng không nghe thấy tiếng nói của cô ta, trực tiếp đi vào phòng khách.
Vào phòng khách, anh ta đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn ngồi ở trên ghế sa lon chậm rãi uống trà.
Bên cạnh Tư Mộ Hàn có một người giúp việc đang pha trà, một bên khác đứng mấy người bảo vệ, đều có dáng vẻ đang chờ ai đó.
Nghe thấy động tĩnh ở cửa, Tư Mộ Hàn nhấp một miếng trà, mới không nhanh không chậm ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nhàn nhạt lên tiếng: “Tới rồi à.”
Từ đầu tới đuôi, không hề biểu hiện ra một tia kinh ngạc.
Dường như tất cả đều ở trong lòng bàn tay của anh.
Ly cũng đi đến, vừa vặn nghe thấy câu nói của Tư Mộ Hàn.
Thần sắc cô ta khó coi cau lông mày lại, nhìn về phía Lưu Chiến Hằng đang đứng ở phía trước.