Ngón tay trái của anh hơi nhúc nhích, để dưới ót Nguyễn Tri Hạ, hôn hôn vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ ngửa đầu ra sau, cọ cọ lòng bàn tay của anh. “Không sao, đừng lo lắng.” Tư Mộ Hàn liếm môi một cái, giọng nói khàn khàn kiềm chế.
Nguyễn Tri Hạ ừ một tiếng, rồi ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt cô lấp lánh ánh sao, sáng động lòng người.
Một lúc sau cô mới nhẹ nhàng cúi người xuống, dựa vào ngực Tư Mộ Hàn, đau lòng mở miệng: “Sau này phải nhớ kĩ một điều là tự chăm sóc bản thân cho tốt, em đang giấu một thứ trong phòng mình, chờ anh hồi phục roi nhớ đi tìm nhé.”
“Nhớ kĩ là chân phải khỏi han rồi mới có thể đi tìm, ở trong phòng của em tại biệt thự nhà họ Nguyễn nhé!”
Tư Mộ Hàn run lên một chút rồi mới phản ứng được, cười một tiếng, cũng không có để ý quá nhiều, chỉ cho là cô gái nhỏ muốn chơi trò lãng mạn với anh. Bàn tay đặt trên ót cô hơi ép xuống, nhìn vào mắt Nguyễn Tri Hạ mấy giây rồi mới đồng ý.
Hầu kết của anh trượt lên trượt xuống, đôi mắt càng ngày càng đen thẩm.
Trong miệng Nguyễn Tri Hạ phát ra tiếng cười, cô vùi đầu vào ngực anh, hai tay đặt bên hông anh dần xiết chặt. “Ngủ sớm một chút đi, ngày mai có muốn đến văn phòng Chủ tịch Sunrise dạo chơi không? Anh bảo trợ lý dẫn em đến, nhé?”
Hai tay bóp chặt bả vai Nguyễn Tri Hạ, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Tư Mộ Hàn tràn đầy ý cười.
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên hơi khó chịu, cầm cố áo anh kéo xuống, đặt một nụ hôn lên chóp mũi anh, rồi dừng lại nơi đó thật lâu. “Mấy ngày nữa có được không? Ngày mai em muốn về nhà, em còn chuẩn bị cho anh nhiều bất ngờ đấy, dù sao anh cũng phải cho em có thời gian chuẩn bị chứ!” Cầm lấy bàn tay to của anh, Nguyễn Tri Hạ hơi cúi đầu, nụ cười của cô có chút cô đơn.
Tư Mộ Hàn chỉ cảm thấy vô cùng chờ mong với tương lai của bọn họ, không để ý tới sự khác thường của cô, đôi môi anh dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi anh hẳng giọng nói: “Nếu cục cưng của chúng ta lãng mạn như thế, thì anh cũng hết sức ủng hộ.”
Vừa nói, Tư Mộ Hàn vừa ngáp một cái, nhíu nhíu mày, rồi đưa tay lên bóp bóp ấn đường.
Nụ cười trên môi Nguyễn Tri Hạ có vẻ hơi gượng ép, bàn tay đang nắm lấy mép chăn của cô đã toát mồ hôi: “Vậy anh nhất định phải chờ em trở về.”
“Em không đi lâu đâu, anh ngoan ngoãn ở lại bệnh viện chờ em được không?”
Tư Mộ Hàn vò vò cái đầu nhỏ của cô, mim cười đáp: “Nghĩ cái gì thế, di nhanh về nhanh. Trước khi trời tối nhớ trở về đấy. Không phải là sinh ly tử biệt mà em lại đau buồn như thế hả? Ngoan, mấy ngày nữa chân anh hồi phục rồi sẽ dẫn em và Hướng Minh ra ngoài chơi được không?”
“Được, em sẽ nhanh chóng trở về.” Cô nói câu này rất nhỏ, nói trong ngực Tư Mộ Hàn, buồn buồn, nghe không rõ lắm.
Cũng đã khuya, Tư Mộ Hàn đưa tay tắt đèn, rồi thuẩn thục ôm Nguyễn Tri Hạ nằm xuống.
Nắm trong lòng anh, hai mắt Nguyễn Tri Hạ mở to, bụng đầy tâm sự, trong lúc nhất thời cô không ngủ nổi. Còn Tư Mộ Hàn, chỉ một lát sau hô hấp của anh đã đều đều phả bên tai cô.
Nguyễn Tri Hạ thận trọng chui ra khỏi vòng tay anh, chóp mũi còn vương lại mùi sữa tầm của Tư Mộ Hàn, hương bưởi nhàn nhạt, giống như mùi bưởi được ngâm trong trà mật ong, trong vị đãng mang theo chút ngọt, du vị kéo dài.
Mũi cô hơi xót xót, nắm lì ở trên giường yên tĩnh ngắm nhìn gương mặt khi say ngủ của anh. Lúc anh tỉnh dậy chẳng khác gì một ma vương đáng sợ, khi ngủ rồi lại như một thiên sử vô hại. Chỉ nghĩ như vậy, nước mắt cô đã tuôn ra rồi.
Nghĩ đen thời gian hai người còn ở chung, trong mắt Nguyễn Tri Hạ lóe lên chút óng ánh, đôi môi lại mỉm cười.
Cô tới gần Tư Mộ Hàn, rất nhẹ nhàng, nhẹ đến mức như một cơn gió lướt qua, đặt lên môi anh một nụ hôn.