Lúc đầu Nguyễn Tri Hạ cho rằng xảy ra chuyện này, khẩu vị của mình sẽ giảm.
Nhưng không nghĩ tới khẩu vị của cô tự nhiên không giảm một chút nào, ngược lại trở nên tốt hơn đến kỳ lạ.
Đồ ăn trên bàn ăn đều do cô ăn hết, cô ăn còn nhiều hơn Tư Mộ Hàn …
Tư Mộ Hàn thấy khẩu vị của cô tốt, đáy lòng cũng vui vẻ theo, giữa lông mày cũng trở nên hiền lành: “Ăn no chưa ? Muốn ăn thêm chút trái cây nữa hay không?”
“Không…” Nguyễn Tri Hạ vốn muốn từ chối, thế nhưng cô nghĩ đến trái cây thơm ngọt, lại nuốt ngụm nước bọt, lời vừa ra đến khóe miệng nuốt vào: “Mang lên phòng ăn.”
Tư Mộ Hàn nhìn ra được cô vừa trải qua tranh đấu nho nhỏ, không nhịn được nở nụ cười, quay đầu dặn dò thím Hồ: “Đợi lát nữa đưa ít trái cây lên.”
Tần Thủy San đến biệt thự đã được mấy ngày, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tư Mộ Hàn cười.
Thường ngày Tư Mộ Hàn đều làm mặt lạnh, không có biểu cảm, khiến cho người khác vừa sợ lại không nhịn được muốn đến gần, nụ cười phát ra từ trong lòng như vậy giống như tăng độ sáng trên người anh, cả người đều trở nên rạng rỡ, khiến người khác vừa nhìn liền nhịn không được mà đắm chìm vào.
Cô im lặng không lên tiếng nắm chặt nắm tay, người đàn ông như vậy, mới có thể xứng với Tần Thủy San cô.
…
Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ ăn xong bữa cơm liền trở về phòng ngủ.
Không lâu sau thím Hồ mang trái cây tới.
Nguyễn Tri Hạ ăn trái cây xong, lúc đứng ở trước gương tắm đánh răng, xoay người nhìn về mặt kính nhìn trái nhìn phải, luôn cảm thấy hình như mình mập lên rồi.
Mới có bao lâu đâu? Đã mập rồi?
Cô có nên ăn ít hơn một chút không?
Thế nhưng ăn ít hơn thì sẽ đói?
Nguyễn Tri Hạ xoắn xuýt đánh răng xong, lúc đi ra thì thấy Tư Mộ Hàn mặc áo choàng tắm ngồi một mình trên ghế sofa xem tài liệu.
Cả người tự nhiên toát ra sự ưu nhã cao quý, khiến Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy liền cảm thấy phiền.
Mặc dù biết chuyện tối nay không liên quan đến Tư Mộ Hàn, nhưng cô vẫn không nhịn được thấy anh là giận.
Nguyễn Tri Hạ đi tới, đưa tay lấy tài liệu trong tay anh ném qua một bên, khoanh tay nhìn anh.
Tư Mộ Hàn ngẩng đầu, nhìn bộ dạng muốn hỏi tội của cô, nhịn cười, nghiêm túc hỏi: “Làm sao vậy?”
Ánh mắt anh thản nhiên, giọng điệu chân thật, khiến Nguyễn Tri Hạ không biết nói gì cho phải.
Cô xì hơi tức giận, đưa tay nhéo mặt Tư Mộ Hàn một cái.
Nhéo hai cái cô không nhịn được cười nhạo anh: “Một người đàn ông, làn da đẹp như vậy, nữ tính!”
Tư Mộ Hàn nhíu mày: “Nữ tính?”
Nguyễn Tri Hạ học dáng vẻ của anh, nhíu mày nhìn lại anh.
Tư Mộ Hàn duỗi cánh tay dài kéo cô vào trong lòng.
Một cánh tay khác siết chặt hông cô, tay kia từ dưới nách cô trượt ra phía trước, khẽ ngậm vành tai cô, giọng nói hơi trầm xuống, ẩn chứa uy nghiêm: “Nữ tính?”
Lỗ tai Nguyễn Tri Hạ nhạy cảm, bị kích thích hít một hơi, khẽ run: “Không có, anh không nữ tính!”
Lúc này Tư Mộ Hàn mới hài lòng, nâng đầu cô lên rồi nghiêng đầu hôn xuống.
Sau đó, trình tự giống như trước kia, hai người lăn lộn trên giường.
Nhưng…cũng không có làm gì được.
Dù sao Nguyễn Tri Hạ đang mang thai.
Hai tay Tư Mộ Hàn đặt chống ở bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, cúi người ở phía trên cô, con ngươi sâu lắng dày đặc như bóng đêm, hơi thở không ổn định nói: “Làm sao bây giờ?”