Cố Tri Dân bề ngoài có vẻ hung dữ nhưng mỗi khi có chuyện liên quan đến Thẩm Lệ, anh ta đều là người đầu tiên đứng ra bảo vệ.
Bình thường có vẻ không được nghiêm túc nhưng một khi Thẩm Lệ xảy ra biến cố gì, anh ta đều rất đau lòng.
Chuyện giữa hai người họ, không cần ai khác can thiệp vào, cũng không ai có thể xen vào.
Nguyễn Tri Hạ đang định bỏ điện thoại xuống đến nói chuyện với Thẩm Lệ nhưng đột nhiên lại có một tin tức mới đưa đến.
“Nhà từ thiện nổi tiếng Tạ Sinh dính vào bê bối…”
Tiêu đề chỉ có thể nhìn thấy một nửa câu.
Bê bối của Tạ Sinh.
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nhớ lại yến hội tối hôm qua, Tư Mộ Hàn giữa chừng rời khỏi.
Nguyễn Tri Hạ đang định mở xem tin tức, điện thoại liền bị Tư Mộ Hàn cướp lấy: “Đừng có suốt ngày chơi điện tử như vậy.”
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn lấy điện thoại đặt sang một bên, cô tò mò hỏi: “Là anh làm sao?”
Tư Mộ Hàn: “Em đoán xem.”
Nguyễn Tri Hạ trừng mắt nhìn Tư Mộ Hàn, sau đó quay đầu lại nói chuyện với Thẩm Lệ.
Tư Mộ Hàn cùng Cố Tri Dân cùng đi vào thư phòng.
Nguyễn Tri Hạ lúc này mới có cơ hội nói chuyện với Thẩm Lệ: “Cậu và Cố Tri Dân lúc nào cũng như thế này sao? Cứ gặp mặt là cãi nhau?”
“Tớ không thèm cãi nhau với anh ta, chỉ là anh ta hết lần này đến lần khác chọc tức tớ.”, cứ nói đến Cố Tri Dân là Thẩm Lệ lại tức giận, nét mặt chất đầy vẻ phẫn nộ.
Nguyễn Tri Hạ trong phút chốc có chút do dự, cô nhẹ nhàng hỏi Thẩm Lệ: “Tiểu Lệ, giữa hai người có chuyện gì không thể nói rõ ràng chứ?”
Nếu như là trước đây, Nguyễn Tri Hạ sẽ không nói những lời này vì cô cảm thấy đây là chuyện riêng giữa hai người họ.
Hai người hộ từ nhỏ đã quen biết, không tính đến việc có yêu nhau hau không, chỉ cần kể đến quãng thời gian họ cùng nhau lớn lên thì tình cảm giữa họ đã vô cùng sâu đậm rồi.
Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, sinh mạng con người thật mong manh, khi có thể ở bên nhau thì nên trân trọng, đừng để lãng phí thời gian.
Chỉ khi đã từng trải qua mới biết có thể ở bên nhau là điều đáng quý biết nhường nào.
“Thật là điều gì cũng có thể nói ra hết không?”, Thẩm Lệ lắc đầu: “Thời gian càng trôi đi, tớ càng thấy khó để mở lời.”
“Chi bằng cậu thử nói với tớ?”, Nguyễn Tri Hạ nắm chặt lấy tay Thẩm Lệ, nét mặt hiền dịu nhưng kiên định.
Thẩm Lệ ngập ngừng, cúi đầu nói: “Đó là chuyện xảy ra trước khi quen biết cậu…”
Nguyễn Tri Hạ nắm lấy tay Thẩm Lệ: “Tiểu Lệ, nếu cậu vẫn chưa chuẩn bị xong thì không nói cũng không sao.”
Cô trước giờ chưa từng nhìn thấy một Thẩm Lệ yếu đuối, bất an như vậy.
Từ ngày quen biết Thẩm Lệ tới giờ, cô ấy luôn là một người nổi bật giữa đám đông, lớn lên cô lại trở thành một minh tinh, một ngôi sao sáng chói.
Thẩm Lệ, nên ở trong hào quang rực rỡ.
Thẩm Lệ lại nắm lấy tay của Tri Hạ, chầm chậm lên tiếng: “Tớ muốn nói.”