Trong phòng, Nguyễn Tri Hạ ngồi quỳ chân bên cạnh cửa, chợt nghe thấy tiếng Hạ Thời Yến bên ngoài, còn tưởng mình nghe lầm.
Cô yên lặng, nghiêng lỗ tai chăm chú nghe động tĩnh bên ngoài.
Thấy bên trong yên tĩnh trở lại, Hạ Thời Yến lại kêu một tiếng: “Nguyễn Tri Hạ?”
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy là âm thanh của Hạ Thời Yến, vội vàng đứng dậy, kêu lên: “Anh!”
Hạ Thời Yến hỏi cô: “Là ai khóa em bên trong?”
“Là… mẹ.” Âm thanh Nguyễn Tri Hạ hơi nhỏ đi.
Hạ Thời Yến không nghe rõ lắm: “Ai?”
Nguyễn Tri Hạ lặp lại một lần: “Mẹ em.”
“Mẹ em?” Hạ Thời Yến nhớ tới bộ phim mình đã từng xem trước, khi nữ chính nổi điên đã khóa con gái mình ở trong phòng.
Thế là cậu ta hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Bà ta khóa em làm gì? Có phải bà ta bị bệnh hay không?”
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy Hạ Thời Yến hỏi thế thì sửng sốt.
Nhưng cô nhanh chóng lên tiếng phản bác cậu ta: “Không có, mẹ em không có bệnh.”
“Em chờ chút, anh đi tìm người đến mở cửa cho em.” Hạ Thời Yến vốn dĩ cũng không hứng với việc Tiêu Giai Kỳ có bệnh hay không.
Hạ Thời Yến nói xong, xoay người đi xuống tầng tìm người đến mở cửa cho Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ ghé vào trên ván cửa nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng cô không nghe được gì.
Hạ Thời Yến đã đi rồi.
Cô bé bảy tuổi đã rất mẫn cảm.
Nguyễn Tri Hạ có thể cảm nhận được ở nhà họ Nguyễn không có ai thích cô.
Nhất là Nguyễn Hương Thảo, cô ta có địch ý khó hiểu đối với cô.
Thật ra cô và Hạ Thời Yến tiếp xúc không nhiều, nhưng cô có thể cảm giác được, Hạ Thời Yến không chán ghét cô như Nguyễn Hương Thảo.
Cô nghĩ, Hạ Thời Yến nói đi tìm người mở cửa, chắc là không lừa cô.
Sau khi Hạ Thời Yến rời đi, Nguyễn Tri Hạ vẫn đứng sát vào cạnh, chờ Hạ Thời Yến tìm người tới mở cửa cho cô.
Cũng không lâu lắm, bên ngoài lại có động tĩnh.
Nguyễn Tri Hạ ghé vào cạnh cửa, mơ hồ nghe thấy âm thanh của Hạ Thời Yến: “Hãy mở cửa này ra.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, vội vàng lui sang một bên, chờ người bên ngoài mở cửa ra.
Cửa phòng nhanh chóng được người từ bên ngoài mở ra.
Cửa vừa mở ra, Nguyễn Tri Hạ đã nhìn thấy Hạ Thời Yến và người giúp việc đứng ở bên ngoài.
Nguyễn Tri Hạ rất cảm kích gọi: “Anh!”
Người giúp việc mở cửa thấy thế, nhìn Hạ Thời Yến khẽ vuốt cằm: “Cậu chủ, tôi đi xuống trước.”
“Đi đi.” Hạ Thời Yến phất tay, ra hiệu người giúp việc có thể đi.
Sau đó, Hạ Thời Yến mới quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Em còn chưa ăn cơm nhỉ? Mình xuống dưới tìm chút gì ăn nhé.”
Cậu ta nói xong thì bước đi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Hạ Thời Yến nói: “Cám ơn anh!”