Tư Mộ Hàn đỡ Hạ Diệc Chi đi đến nhà ăn dùng cơm.
Tư Nguyễn đã ngoan ngoãn ngồi ở chỗ của bản thân, nhưng lại không ăn.
Nhìn thấy Hạ Diệc Chi, cô bé chỉ vào chỗ bên cạnh mình: “Mẹ, đến ngồi đây.”
Hạ Diệc Chi cười đi đến chỗ cô bé chỉ.
Ăn cơm xong, Tư Nguyễn đột nhiên thần thần bí bí lôi kéo Tư Mộ Hàn ra ngoài, Hạ Diệc Chi nhìn theo, nhưng vì hai cha con kia đi ra xa quá, cô cái gì cũng không nhìn thấy nữa.
Tư Nguyễn cẩn thận kéo Tư Mộ Hàn ra một nơi Nguyễn Tri Hạ không nhìn thấy, mới nghiêm túc nói: “Ba không nói cho mẹ biết chuyện con bỏ nhà ra đi chứ?”
Tư Mộ Hàn: “Ừm.”
Tư Nguyễn cau mày: “Ừm?”
Tư Mộ Hàn nhướng mày: “Ý trên mặt chữ.”
Tư Nguyễn trừng lớn đôi mắt long lanh, một bộ vẻ mặt bị lừa dối: “Chẳng phải ba đồng ý với con không nói với mẹ sao?”
Tư Mộ Hàn ngẫm một chút, nói: “Có sao?”
“Có a!”, Tư Nguyễn gấp đến nhảy dựng:”Con nói con ngoan ngoãn nghe lời, thì ba sẽ không đem chuyện này nói với mẹ!”
“Ba nhớ ra rồi…” Tư Mộ Hàn làm bộ như cuối cùng cũng nhớ ra, anh hơi cúi người đối diện với đôi mắt của Tư Nguyễn rồi nói: “Nhưng lúc đấy ba có đồng ý với con sao?”
“Ba nói xem biểu hiện của con, không phải chính là đồng ý rồi sao?” Tư Nguyễn tức tới mức mếu máo.
Đứa nhóc xinh đẹp tinh xảo dù cho có tức giận mếu máo, cũng khiến người khác thương yêu.
Tư Mộ Hàn nhịn cười, cố làm ra vẻ nghiêm túc: “Con cũng nói đó thôi, ba chỉ nói là xem biểu hiện của con.”
Tư Nguyễn sớm phát khóc rồi, dùng mu bàn tay lau nước mắt, tức giận bừng bừng nói: “Ba là đồ đáng ghét.”
Cô nhóc nói xong liền chạy.
Tư Mộ Hàn nhanh tay kéo lại rồi bế cô nhóc lên.
Tư Nguyễn ra sức vùng vẫy trên cánh tay của anh: “Ba thả con ra! Tư Ớt Xanh ba thả con xuống!”
Mặc dù bây giờ đã có thể gọi rõ tên của Tư Mộ Hàn, thế nhưng những lúc tức giận vẫn sẽ gọi “Tư Ớt Xanh”, đây là cái tên đặc biệt chỉ thuộc về con gái anh.
Trong phân nửa cuộc đời Tư Mộ Hàn, không có mấy kẻ dám tới thách thức uy nghiêm của anh, chỉ có Nguyễn Tri Hạ tính là một, cô gái nhỏ trước mắt này là hai.
Trước khi Tư Nguyễn ba tuổi, đều lớn lên bên cạnh Tư Mộ Hàn.
Thế nhưng lúc đó, anh chỉ vì nguyên nhân cô nhóc là con gái của anh nên mới đem theo.
Sau này, khi Nguyễn Tri Hạ quay lại, anh khôi phục trí nhớ, đối với anh Tư Nguyễn chính là con gái của anh và Nguyễn Tri Hạ.
Dấu ấn lớn nhất về Tư Nguyễn trong lòng anh, không phải “Con là con gái của anh” nữa, mà là “Con do Nguyễn Tri Hạ sinh”.
Khi còn nhỏ anh chưa được trải qua tình thương của cha, vậy nên đối với việc nên yêu thương đứa con của mình như thế nào cảm thấy vô cùng lạ lẫm.