Cười vui vẻ xong , Nguyễn Tri Hạ mới mím môi xoa xoa hai gò má cứng đờ của mình: “Kỳ thật em đối với chuyện báo thù này cũng không quá nóng lòng , Vũ Nguyên Hải nói là nhà họ Tư đã hại chết tất cả người thân của hắn , nhưng em tin anh không làm như vậy , chuyện này chắc chắn có hiểu lầm , chờ sau khi tất cả mọi chuyện điều tra rõ ràng , chúng ta sẽ đem toàn bộ chứng cứ bày ra trước mặt Vũ Nguyên Hải , em nghĩ đây đã là trừng phạt lớn nhất đối với hắn rồi.”
Tư Mộ Hàn vẫn nhìn ra bên ngoài không hề nhúc nhích , duy trì bộ dáng có chết không sờn , nhưng kỳ thật đáy lòng đã sớm mềm nhũn ra rồi. Nhất là nụ hôn mới vừa rồi kia đã khiến anh vui vẻ đến không tìm thấy đông tây nam bắc.
Ở trước mặt người mình yêu , cái loại tính tình nhỏ nhen , dễ hờn giận đều như hổ giấy , không đáng nhắc tới , gió thổi liền bay.
Nhưng Tư Mộ Hàn vẫn không chịu bỏ qua , đối với chuyện có liên quan đến Hạ Hạ , anh đều quyết ăn thua đủ.
Trước đây , cô cứ tưởng người đàn ông này sẽ mãi mãi duy trì dáng vẻ lạnh như băng thế này , nhưng kỳ thực tại đáy lòng anh , cô luôn là một sự tồn tại đặc thù , về điểm này thì lúc hai người bị nhốt trong hầm ngầm , cô đã nghĩ thật lâu mới hiểu ra.
Nguyễn Tri Hạ từ từ gỡ bàn tay đang siết chặt tay cầm xe lăn của anh ra , chờ đến khi hai bàn tay anh đều được cô ôm trọn vào lòng , mới ngẩng đầu cười , giọng nói yếu ớt mang theo nhẹ nhõm: “Em không muốn lại phải xa anh , Mộ Hàn , em không muốn rời xa anh nữa đâu , em cũng không muốn xảy ra bất kì chuyện ngoài ý muốn gì lúc này , chuyện đã qua cứ cho nó qua đi có được không?”
Ánh mắt Tư Mộ Hàn tối đi một chút , liếc mắt chợt thấy lỗ tai cô đang ẩn ẩn đỏ lên , anh hơi sửng sốt , trở tay nắm chặt bàn tay nhỏ của cô trong vô thức , di chuyển xe lăn cho đến khi dựa sát vào cô , anh tiến gần đến khuôn mặt cô , hơi thở ấm áp phà lên mặt cô. Nguyễn Tri Hạ hơi run rẩy nhưng lại không tránh né , cô có thể ngửi được mùi thơm hoa cỏ từ trên người anh.
“Hạ Hạ , nếu em đã không muốn , anh sẽ nghe theo em , chỉ cần em có thể luôn ở bên cạnh anh , cả đời này tất cả mọi chuyện anh đều nghe theo em!” Anh không hề ngạc nhiên chút nào khi vừa ngước lên đã nhìn thấy cả gương mặt cô gái nhỏ đều ửng đỏ , màu phấn hồng một đường lan tràn xuống tới cổ , cuối cùng bị quần áo bệnh nhân trắng xanh ngăn trở , chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một điểm màu hồng hiện ra ở xương quai xanh.
Nửa thân trên của Nguyễn Tri Hạ cứng đờ tại chỗ , sau khi sự nóng rực trên mặt qua đi , bên tai lại truyền đến cảm giác ướt át. Lỗ tai là nơi mẫn cảm nhất của cô , bình thường bị Hướng Minh không cẩn thận đụng phải cũng đã cười nửa ngày , lúc này lại bị tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy.
Tuy rằng trước đây anh đã từng làm như vậy , nhưng khi đó cảm giác cũng không quá rõ ràng đến như vậy , cô cảm thấy cả người đều tê dại , nhưng tự đáy lòng lại không muốn trốn tránh. Giữa hai người đã xảy ra quá nhiều vấn đề khiến cả hai phải chia chia hợp hợp , nên cô mong anh và cô lại càng xích lại gần nhau hơn.
Cô muốn được ôm anh , muốn để anh sờ vào mặt mình , muốn dựa vào anh gần hơn , muốn cả hai vĩnh viễn sẽ không rời xa nhau nữa…
Trước đó khi ngất đi , cô đã nghĩ đời này sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại anh nữa , không nghĩ tới vậy mà cô còn có thể tỉnh lại , chỉ điều này thôi đã khiến cô thấy thỏa mãn lắm rồi.
Tư Mộ Hàn vô cùng thỏa mãn khi nhìn thấy dáng vẻ của ai đó đỏ bừng cả người chỉ vì anh , anh khẽ cười , sau đó còn nghe cô gái nhỏ mặt mày ửng hồng kia nhỏ giọng nói: “Chỗ , chỗ này của em cũng muốn…” Ngón tay tinh tế trắng nõn của Nguyễn Tri Hạ run rẩy chỉ vào môi đỏ , thậm chí còn nhắm hai mắt lại.
Hai tay đang đặt trên giường của Tư Mộ Hàn nhất thời tê dại , cả người sững sờ ngay tại chỗ.
Chờ thật lâu không thấy động tĩnh , mí mắt Nguyễn Tri Hạ khẽ run rẩy một lát mới chậm rãi mở ra , trong mắt mang theo chút hơi nước , bởi vì vừa mới vô thức cắn môi dưới , nên hiện tại nơi đó đã trở nên đỏ mọng ướt át.
Trong lòng Tư Mộ Hàn hung hăng phun ra mấy chữ , rồi không chút khách khí ngậm lấy đôi môi mời gọi của cô gái nhỏ đưa tới.
“Mẹ , sao mẹ với ba vẫn chưa ra vậy , có phải đang ở bên trong lén lút làm chuyện không thể cho ai biết hay không?”
Giọng nói non nớt của Nguyễn Hướng Minh cùng với tiếng đập cửa “Phanh phanh phanh” đột nhiên truyền đến , khiến cả hai người trở tay không kịp.