Nội dung thu âm cũng đã phát xong, Tư Mộ Hàn khoanh tay, vẫn ung dung nhìn chằm chằm cô.
Anh không nói lời nào, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Nguyễn Tri Hạ đoán không ra trong lòng anh nghĩ gì, cũng chỉ nhìn chằm chằm cô không nói gì.
“Con số như thế nào sẽ thỏa lòng em?” Tư Mộ Hàn lạnh lùng lên tiếng hỏi.
Nguyễn Tri Hạ nhớ tới lời của mình đã nói, nhất thời có chút cứng họng.
Tư Mộ Hàn hơi nheo mắt, đi về phía trước một bước, mũi giày của anh đã đụng phải mũi giày của Nguyễn Tri Hạ.
Hai người cách quá gần, Nguyễn Tri Hạ có thể cảm giác được hơi thở lạnh thấu xương trên người Tư Mộ Hàn.
Cô muốn lùi về phía sau một bước, nhưng Tư Mộ Hàn nhìn chăm chăm cô, chân cô giống như là mọc rể, không dám động một chút.
Con ngươi đen có chút nguy hiểm của Tư Mộ Hàn nheo lại, giọng không nhẹ không nặng vang lên ở đỉnh đầu cô: “Đổi cách nói khác, em cảm thấy anh đáng giá bao nhiêu tiền?”
Đầu óc Nguyễn Tri Hạ hết sức tỉnh táo nói: “Vô… Vô giá.”
Có điều bởi vì khẩn trương, giọng của cô có chút lắp bắp.
Tư Mộ Hàn nhíu mày, dường như là có chút bất ngờ rằng Nguyễn Tri Hạ sẽ nói như vậy.
Thấy Tư Mộ Hàn vẫn không nói gì, trong lòng Nguyễn Tri Hạ lại có chút thấp thỏm.
Chẳng lẽ là lời cô nói quá mức giả dối, cho nên Tư Mộ Hàn không tin?
Nhưng, động tác sau đó của Tư Mộ Hàn, khiến cô đập tan nghi ngờ.
Anh đột nhiên đưa tay khẽ ấn môi Nguyễn Tri Hạ, vuốt ve.
Ngay sau đó, Nguyễn Tri Hạ nghe thấy giọng Tư Mộ Hàn trầm xuống: “Nói chuyện dễ nghe như vậy, miệng nhất định rất ngọt.”
Giọng của anh vốn dĩ rất trầm, lúc trầm xuống, càng hiện rõ sự đàn ông thành thục của anh.
Nguyễn Tri Hạ cứng đờ người, tùy ý để ngón tay của Tư Mộ Hàn ấn lên môi cô, rõ ràng là một động tác tán tỉnh, nhưng cô không cảm thấy thoải mái khi Tư Mộ Hàn làm vậy.
Nguyễn Tri Hạ sững sốt mấy giây mới từ từ phản ứng lại, đẩy tay Tư Mộ Hàn rồi lùi lại: “Ngài Tư, xin hãy chú ý đến thân phận của mình, không nên làm như vậy.”
“Ò.” Tư Mộ Hàn nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Nguyễn Tri Hạ cũng không biết rốt cuộc anh có nghe không, giải thích: “Mấy lời trong đoạn ghi âm, chỉ là nói để chọc giận chị anh mà thôi, anh đừng tưởng thiệt.”
Tư Mộ Hàn lại không nói gì đáp một tiếng: “Ừ.”
Nguyễn Tri Hạ nhẫn nại hít sâu một hơi.
Thôi vậy, luôn là không đoán ra người này đang nghĩ gì, dứt khoát mặc kệ.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ rời khỏi, Tư Mộ Hàn xoa xoa ngón tay, miệng nở một nụ cười.
Tư Cẩm Vân mấy ngày nay không hề tốt.
Từ ngày cô cầm bút ghi âm đi tìm Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn liền bắt đầu nắm quyền trong công ty.
Mấy năm nay chuyện lớn nhỏ trong công ty đều là Tư Mộ Hàn xử lý.
Mà những người góp vốn kia, cũng đều hiểu rõ, dưới sự lãnh đạo của Tư Mộ Hàn, mới có thể làm cho bọn họ kiếm được nhiều tiền hơn.
Ba năm trước, Tư Mộ Hàn không có tâm tư muốn một mình nắm quyền, những cổ đông khác cũng không có tỏ ý gì.
Mà bây giờ Tư Mộ Hàn muốn nắm quyền, những cổ đông khác đương nhiên rối rít quay lưng với Tư Cẩm Vân .
Trên thương trường, không có bạn bè và kẻ địch đơn thuần, chỉ có chung lợi ích.
Nhất thời địa vị của Tư Cẩm Vân trong Tư Thị trở nên xấu đi.