“Thưa ngài, tại sao ngài lại làm thế này? Nói cho tôi biết nếu ngài không hài lòng về việc gì, ngài không thích có thể đổi người giúp việc.
cũng được. Tại sao lại phải bận tâm…” Người đàn ông vội vàng bước vào từ cửa, vừa hỏi vừa giúp Abel đứng dậy, để ông ta ngồi trên xe lăn.
“Chỉ là nổi giận một chút thôi, cậu trở về làm gì vậy?” Abel ngồi ở trên ghế, nghiêng đầu nhìn anh ta hỏi: “Vương Hành, có phải hay không hiện tại là bởi vì tôi di chuyển không tiện cho nên anh mới coi như: điếc” Một cái tát trực tiếp rơi vào mặt anh ta, Abel rũ xuống mi mắt, khóe miệng rũ xuống, trên tay còn run run.
Vương Hành dùng đầu lưỡi ấn vào vị trí gò má mới bị tát, sau đó vô thức siết chặt hai nắm đấm laij, anh ta đột nhiên buông ra, cúi đầu không nói, mà là hơi ngả về phía sau, trên khuôn mặt anh ta có điều gì đó không ổn.
Anh ta cúi đầu xuống, nên Abel không nhận thấy có gì bất thường.
Một lúc sau, ông ta siết chặt các ngón tay và thả lỏng, sau đó nhìn người đàn ông vạm vỡ đứng trước mặt mình và khit mũi lạnh lùng: “Mọi việc còn lại tôi đã ra lệnh rồi, đừng đến gặp tôi nữa nếu không có việc gì, và hấy nhớ bất kể cửa đóng hay mở, cậu đều phải gõ cửa mới được vào phòng tôi! Được rồi, ra khỏi đây đi!”
Nói xong, ông ta giống như chú hề nhảy nhót lăn xe lăn chuyển tới trên giường. Vương Hành đứng ở cửa, nhìn dáng vẻ của Abel, trong đầu chỉ có một cảm giác bất an xẹt qua, không dám suy nghĩ sâu xa, đóng cửa nhẹ nhàng, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Cùng lúc đó, Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn đã dành rất nhiều thời gian để tìm kiếm nơi ẩn náu của Abel trong nửa tháng qua. Tuy nhiên, nơi ẩn náu thực sự của Abel đã không được tìm thấy mà còn nhận được rất nhiều tin tức giả mạo, ngoài ra còn một số tin đồn thất thiệt.
Bởi vì hôn lễ sắp bắt đầu, Nguyễn Kiến Định mấy ngày nay không thể buông lỏng phòng bị trong lòng, Abel là người có thù ắt báo, những người từng tiếp xúc với ông ta đều biết rất rõ chuyện này. Đám cưới của Nguyễn Kiến Định anh ta nhất định là đang theo dõi nhất cử nhất động.
Abel chắc chắn sẽ đến. Cả anh ta và Tư Mộ Hàn đều chắc chắn một trăm phần trăm điều đó. Tuy nhiên có quá nhiều người đến dự.
đám cưới và địa điểm quá lớn. Nếu muốn kiểm soát hoàn toàn thì điều này gần như là không thế!
Nguyễn Kiến Định đã đau đầu vì sự việc này, thời gian trôi qua, vẫn không tìm ra được dấu vết của Abel, Nguyễn Kiến Định thậm chí còn muốn hoãn đám cưới, một đám cưới duy nhất trong đời, anh ta muốn dành cho người phụ nữ bé nhỏ của mình có những kỉ niệm yêu thương nhất.
Nếu có chuyện gì xảy ra trong hôn lễ thì điều đó sẽ khiến cho cô ấy hoang mang, còn anh ta sẽ cảm thấy khó chịu.
“Còn một tháng nữa, chúng ta có thể không tìm được Abel, đừng lo lắng, hôn lễ còn rất nhiều việc phải chuẩn bị, Abel giao cho tôi đi”
Tư Mộ Hàn võ võ vai Nguyễn Kiến Định nói.
“Anh kết hôn mà kết quả mệt mỏi nhất lại là cậu và Tri Hạ” Nguyễn Kiến Định miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, quay đầu nói với anh.
“Hôn lễ của tôi và Tri Hạ lúc đó cũng do anh tổ chức. Chúng ta là một gia đình mà” Tư Mộ Hàn thở dài, đối với anh mà nói, Abel mới là là kẻ thù lớn, nếu không tiêu trừ được kẻ thù này, anh sẽ không yên tâm để Nguyễn Tri Hạ ra ngoài một mình.
Vì vậy, bất kể lý do là gì, Abel nhất định phải bị loại bỏ, hơn nữa phải loại bỏ càng sớm càng tốt!
Dưới mắt lóe lên một tia âm u, Tư Mộ Hàn không muốn trì hoãn quá nhiều thời gian, cùng Nguyễn Kiến Định nói vài câu liền xoay người rời đi.
Từ sân bay nơi Abel được cứu điều tra ra xung quanh, đại khái cũng đã lục soát cả thành phố, nhưng vẫn không có tin tức gì, Tư.
Mộ Hàn nhíu mày nhìn bản đồ, luôn cảm thấy có một số chuyện quan trọng đã bị anh bỏ qua!