Anh híp mắt quan sát , váy dài quá gối , không lộ chút nào , trang điểm nhẹ nhàng , giày cũng không cao , sau khi kiểm tra phát hiện không có vấn đề gì , anh mới bước đến nắm tay cô đi ra khỏi nhà.
“Hôm nay chủ yếu là phải làm gì? Em đến công ty anh thật sự không có vấn đề gì chứ?” Tuy rằng trước đây cô cũng từng nghĩ đến việc muốn đến công ty Tư Mộ Hàn làm việc , nhưng mà lúc đó cô chỉ nghĩ đến chuyện đi làm thôi , chứ chưa nghĩ đến chuyện sẽ đi cùng anh.
Lỡ như để người khác trông thấy , có thể sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt không? Sẽ cảm thấy Mộ Hàn có vấn đề… Một loạt vấn đề nhanh chóng xuất hiện trong đầu , Nguyễn Tri Hạ càng nghĩ sắc mặt lại càng khó coi , cuối cùng tự cô làm mình tức giận đến mức bữa sáng cũng không ăn hết.
Dù Tư Mộ Hàn là người kỹ tính thế nào cũng khó có thể nghĩ đến , chỉ trong thời gian ngắn như vậy thôi , cô gái nhỏ của anh đã tưởng tượng ra được nhiều chuyện như thế.
Thấy cô ăn không ngon miệng , Tư Mộ Hàn cũng không ép , thời gian cũng không còn sớm nữa , anh thu dọn đơn giản một lượt , rồi xuất phát.
Trên đường đến công ty , Nguyễn Tri Hạ càng nghĩ càng tức giận , cuối cùng không có cách nào cả , cô khoanh tay ôm ngực quay đầu sang một bên hờn dỗi. Tư Mộ Hàn cũng có chút buồn bực , anh không hiểu nổi vừa rồi rõ ràng vẫn đang êm đẹp , hiện giờ sao lại tức giận như vậy rồi?
Đang lúc anh muốn dỗ dành , đột nhiên điện thoại lại vang lên , tiếng chuông kêu reng reng vô cùng lớn , dù anh có muốn ngó lơ cũng không có cách nào cả , bất đắc dĩ Tư Mộ Hàn chỉ có thể nghe điện thoại trước , thoáng cái giọng nói đã trở nên lạnh như băng: “Nói.”
“Chủ tịch , trước đó anh yêu cầu điều tra về Gia tộc Húc Nhật , hiện giờ đã có chút manh mối , nhưng mà tình hình không được tốt lắm…” Người gọi điện thoại tới là Trần Bắc , tuy rằng nghe giọng điệu có vẻ như không có vấn đề gì , nhưng mà Tư Mộ Hàn hiểu rất rõ về anh ta , có vẻ như chuyện lần này thật sự không được tốt.
“Chuyện cụ thể đợi tôi đến công ty rồi nói , mười lăm phút nữa tôi sẽ đến đó , chuẩn bị tốt tài liệu đi , tôi muốn xem thử.”
“Anh yên tâm , đã chuẩn bị thỏa đáng rồi , vẫn đang tiếp tục điều tra. khả năng cần phải mất một khoảng thời gian nữa.” Trần Bắc vừa lật xem tài liệu trong tay vừa đáp lời , giọng nói có chút khẩn trương và lo lắng không yên.
Nghe xong Tư Mộ Hàn lập tức cúp điện thoại , ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước , tay nắm chặt điện thoại , sắc mặt không dễ nhìn lắm.
Lúc này Nguyễn Tri Hạ cũng đã nhận ra được tâm trạng của anh không đúng lắm , chút lửa giận trong lòng cô thoáng cái đã bị dập tắt , cô quay người lại , mím môi cản thận tựa vào người anh , đầu hơi ngẩng lên , nhìn anh hỏi: “Có chuyện gì khiến anh không vui sao?”
Tư Mộ Hàn lập tức lắc đầu , nhưng nụ cười trên mặt lại có chút khó coi: “Không có việc gì , em nghỉ ngơi một chút đi , sắp đến công ty rồi , đợi lát nữa anh bảo Lâm Tiến Quân dẫn em đi tham quan một vòng xung quanh làm quen một chút , để lần sau em đến đỡ bị đi lạc đường.”
Có một số việc bây giờ anh chưa thể nói cho cô biết được , Tư Mộ Hàn vừa xoa tóc cô vừa nhìn về phía trước nói.
“Em không sao đâu , anh có chuyện gì thì đi xử lý trước đi , đợi em đi dạo xong rồi quay về tìm anh có được không?”
Mặc dù Nguyễn Tri Hạ không thông minh lắm , nhưng thật ra cô cũng biết nhưng chuyện này , cô khẽ xoa tay vào nhau , ngẩng mặt lên cười vui vẻ.
Cô gái nhỏ vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu , Tư Mộ Hàn hôn lên mặt cô một cái để trấn an cô.
Suốt quãng đường còn lại hai người đều không nói chuyện , lái xe ngồi phía trước khả năng cũng nhận ra có chuyện gì đó không ổn , nên lái xe cũng nhanh hơn bình thường một chút , chưa đến mười lăm phút , xe đã đến trước cửa công ty , Tư Mộ Hàn xuống xe dẫn người đi lên trên.
Lúc này Trần Bắc vẫn chưa tới , anh bảo Lâm Tiến Quân dẫn Nguyễn Tri Hạ đi trước , sau đó mới gọi điện thoại bảo Trần Bắc mang tài liệu đến đây.