Gần như sức lực toàn thân đều dựa vào trên người Nguyễn Kiến Định, mới có thể quang vinh xuống máy bay được.
Sau đó xuống được là đã tốt lắm rồi, đi lên phía trước không bao xa đã thấy đám người Tư Mộ Hàn chờ ở lối ra không xa.
Nhân viên y tế đi theo rất có năng lực phân biệt xông lên, để công tước Otto đã thoát lực lên cáng cứu thương, nhấc lên đi ra ngoài, đôi mắt Nguyễn Minh Tú đẫm lệ đứng tại chỗ, nước mắt ào ào tuôn rơi, bị Nguyễn Kiến Định sải bước đi đến kéo vào trong ngực.
Nguyễn Tri Hạ che mặt cười trộm, kéo Tư Mộ Hàn theo đuổi kịp nhân viên y tế đã đi xa, lôi kéo bàn tay thô ráp của công tước Otto.
“Ông ngoại, ông cảm thấy thế nào, vẫn là trong nhà tốt nhỉ” Lúc này mới ra ngoài không bao lâu, ông cụ đã gầy hốc hác, trên người còn có mùi máu tươi thoang thoảng như có như không, chỉ nhìn Tri Hạ nước mắt đã muốn rơi xuống, quá đau lòng.
“Tri Hạ của chúng ta đáng yêu như thế, đương nhiên ở trong nhà tốt, sau này trở về, ông ngoại sẽ không đi nữa, chuyên tâm ở nhà tu dưỡng thân thể, Tri Hạ có rảnh đưa Hướng Minh và Tinh Hòa đến ở với ông được không” Công tước Otto ráng gắng gượng nói xong câu đó, mí mắt đã rũ xuống, dáng vẻ ông ấy đã sắp chìm trong hôn mê.
Nguyễn Tri Hạ kiềm nén nước mắt gật đầu đồng ý, sau đó cảm thấy sức lực trên tay đã buông lỏng, cô trơ mắt nhìn bàn tay lớn vốn đang.
nắm tay mình kia rơi xuống, cô sợ đến nỗi ngừng rơi nước mắt, sững sờ nhìn một màn trước mắt này.
Đang lúc cô vô cùng đau thương, muốn gào khóc, nhân viên y tế vội vàng hoảng sợ bắt đầu an ủi: “Cô chủ yên tâm, đã kiểm tra rồi, chỉ là vết thương luôn sinh mủ tạo thành chứng viêm, qua một thời gian ngắn sẽ ổn, lúc này có lẽ là mệt mỏi, cho nên ngất đi, sau này chăm sóc tốt thì sẽ khôi phục, đi h viện trước đã”
Nước mắt lập tức sẽ tuôn rơi lập tức thu lại, vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ nghĩ lại mà sợ hãi nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn xém chút bị dáng vẻ vừa rồi của cô chọc cười thành tiếng, nhưng anh biết, lúc này nếu cười, cô gái nhỏ có lẽ sẽ không quan tâm tới anh cả tháng, cố nhịn kéo người vào trong ngực nhỏ giọng an ủi.
Nhân viên y tế một bên đi cũng không được, không đi cũng không được, gấp gáp đổ mồ hôi, may nhất là Tư Mộ Hàn kịp phản ứng, phất tay với bọn họ, mấy người mới nhấc công tước Otto lên mau chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Sau khi đám người đi, Nguyễn Tri Hạ mới thò đầu từ trong ngực anh chui ra ngoài nhìn, cô võ ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Sợ gì, anh ở đây ai dám cười tiểu Minh Túng nhà chúng ta” Phiền lòng nhất đoạn quá khứ đó, Tư Mộ Hàn đương nhiên phải trêu cô thật tốt, cúi người, tiến đến bên tai cô khế cười nói.
Chuyện thật vất vả trôi qua, gương mặt đỏ ửng còn chưa hết đỏ đã bị Tư Mộ Hàn vạch trần, Nguyễn Tri Hạ hận không thể nhảy dựng lên hành hung đầu anh, nhưng chiều cao lại hạn chế vô cùng, chỉ có.
‘thể tức giận hậm hực đi lên phía trước.
Cô gái nhỏ tức giận thật đáng yêu, Tư Mộ Hàn cười nhẹ đuổi theo xinh lỗi, cúi thấp đùa giỡn, không đầy một lát hai người đã dính lấy nhau, đại khái là ăn thì nhớ chứ đánh thì không nhớ, không rút được bài học.
Lúc này Nguyễn Minh Tú vẫn còn đang khóc thút thít ở trong ngực Nguyễn.
Kiến Định, mặc kệ rốt cuộc ở đây có bao nhiêu người giống như là chịu oan ức lớn nhìn thấy anh hùng có thể mở rộng chính nghĩa cho mình, cô ấy khóc đến nỗi gần như không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Nguyễn Kiến Định cũng không tốt hơn cô ấy là bao nhiêu, vốn dĩ tưởng rằng lần này sẽ không thể an toàn trở về cho đến khi đặt hai chân lên que hương, hai tay ôm chặt người mình yêu thì anh ấy mới cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác chân thực, cái gì gọi là thật sự trở về!
“Về nhà trước đi, có phải là đã vài ngày không ngủ ngon giấc rồi không?” Nhìn thấy quầng thâm ở trên mắt cô ấy mặc dù có vẻ không nghiêm trọng nhưng bản thân cô ấy chưa từng có quầng thâm, bây giờ.
anh có thể nhìn ra sợ là đã không nghỉ ngơi tốt trong một thời gian dài!