Bây giờ, Tư Mộ Hàn và Tư Hạ đều ở chỗ của cô, Tư Mộ Hàn đi tới công ty làm việc, cô tất nhiên phải dẫn Tư Hạ cùng đi ra ngoài.
Cho dù ngoài mặt Thẩm Lệ có phần tương đối tùy tiện, nhưng trên thực tế lại rất cẩn thận.
Cô ấy biết Nguyễn Tri Hạ sẽ dẫn Tư Hạ ra ngoài, còn mang theo quà cho con bé.
Nguyễn Tri Hạ nói với giọng ấm áp: “Con bé có rất nhiều món đồ chơi, mua nhiều nó cũng chơi không hết.”
Thẩm Lệ lơ đễnh nói: “Trẻ con làm gì có đứa nào không thích quà, đồ chơi vốn là để cầm chơi mà. Cậu còn ngại quần áo của cậu nhiều chắc?”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mình không có cách nào phản bác, cô quả thật sẽ không ngại quần áo của mình nhiều.
Thẩm Lệ thấy vẻ mặt cô có chút thả lỏng, nói: “Dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiền.”
Đúng vậy Thẩm Lệ mua không phải là đồ quá đắt tiền, nhưng thoạt nhìn đều rất thú vị, rõ ràng rất có lòng.
Hai người nói tới chuyện ở trong núi lần trước.
Thẩm Lệ nghe xong lại gật đầu: “Chú đó thật tốt.”
Nguyễn Tri Hạ đang muốn nói lại thấy ánh mắt Thẩm Lệ nhìn ra phía sau lưng cô.
“Sao vậy?” Nguyễn Tri Hạ theo tầm mắt của cô ấy nhìn ra phía sau, đã thấy Tư Mộ Hàn và Cố Tri Dân đi về phía bên này.
Cố Tri Dân đi tới liền ngồi ở bên cạnh Thẩm Lệ, cánh tay dài duỗi ra, đặt trên lưng ghế sô pha phía sau lưng Thẩm Lệ, nghiêng đầu hỏi cô ấy: “Em còn chưa gọi món sao?”
Thẩm Lệ quay đầu, nhìn chằm chằm vào cánh tay anh ta.
Cố Tri Dân lập tức thu cánh tay của mình lại, đặt ở trên bàn ăn.
Lúc này, vừa lúc có nhân viên phục vụ đưa nước qua, Cố Tri Dân cầm cốc nước lên uống, mượn điều này để che giấu sự lúng túng.
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy rõ hành động qua lại giữa hai người.
Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ ngồi sát cửa sổ cạnh bàn. Tư Hạ ngồi sát tường bên kia, Nguyễn Tri Hạ ngồi gần lối đi nhỏ bên này.
Tư Mộ Hàn ngồi xuống ở bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt hờ hững.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu liếc nhìn anh. Không đợi cô nói gì, Tư Mộ Hàn đã tự giác trả lời vấn đề của cô: “Anh đi ăn cơm, trên đường gặp được Cố Dân.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn xuống đồng hồ đeo tay, lúc này mới phát hiện ra đã không còn sớm nữa, đến giờ ăn trưa rồi.
Cô ngước mắt, vẻ mặt lãnh đạm nhìn Tư Mộ Hàn: “Nơi này cách Tư thị đại khái bốn mươi phút đi xe, Tư thị cách truyền thông Thịnh Hải nửa giờ đi xe. Hai người gặp nhau thế nào vậy?”
Lý do này của Tư Mộ Hàn chưa từng cân nhắc, Nguyễn Tri Hạ làm sao tin anh được.
Không đợi Tư Mộ Hàn nói, Cố Tri Dân lại cười hì hì hoà giải: “Là anh qua bên kia làm việc gặp phải Mộ Hàn, sau đó mới biết Thẩm Tiểu Lệ và em ăn cơm ở đây, lại cố kéo Mộ Hàn qua.”
“Ừ.” Tư Mộ Hàn thản nhiên công nhận cách nói của Cố Tri Dân.
Nguyễn Tri Hạ cười nhạt liếc nhìn Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân cho cô một ánh mắt “đừng vạch trần”.
Anh làm gì rảnh tới mức chạy tới chỗ tập đoàn Tư thị để làm việc chứ? Là Tư Mộ Hàn chủ động gọi điện thoại cho anh, nói muốn hẹn anh ăn cơm, kết quả Tư Mộ Hàn lại dẫn anh tới đây.
Về phần Tư Mộ Hàn làm sao có thể biết được đám người Nguyễn Tri Hạ ở đây…
Cố Tri Dân cũng sẽ không hỏi nhiều, có thể đi ăn cơm cùng Thẩm Tiểu Lương, anh đã cảm thấy mình buôn bán có lời rồi.
Tư Hạ bên cạnh hưng phấn cầm con búp bê gỗ đưa cho Tư Mộ Hàn nhìn: “Ba, búp bê!”
Đây là món quà Thẩm Lệ mới vừa cho cô bé, một con búp bê gỗ biết hát, công nghệ rất đơn giản nên không mấy hấp dẫn đối với người lớn, nhưng trẻ con lại cảm thấy mới mẻ.
Tư Mộ Hàn hỏi cô bé: “Ai cho con vậy?”