Tư Gia Thành cúi đầu không nói gì nhưng xoay đầu đi không nhìn Nguyễn Tri Hạ, rất rõ ràng là không phục.
Vì ở đây có nhiều người nên không phải là lúc dạy dỗ Tư Gia Thành.
Khi có người tìm tới cửa gây sự, cô tất nhiên không thể để dễ bắt nạt được.
Nhưng suy nghĩ của Tư Gia Thành như vậy là có vấn đề. Cậu mới mười bốn tuổi mà mở miệng ngậm miệng là đòi đánh đòi giết, thậm chí còn nói Tư Mộ Hàn sẽ giải quyết tốt hậu quả cho cậu.
Suy nghĩ như vậy tuyệt đối là không được!
Bên kia, có lẽ Đào Binh cảm giác Nguyễn Tri Hạ có thể kiểm soát được Tư Gia Thành nên lá gan cũng to ra.
Cậu ta hừ một tiếng, thình lình nói: “Những lời tôi nói đều là sự thật. Năm đó, chỗ bà Tư bị bắt cóc chính là xưởng cũ cách nhà chúng tôi không xa. Có người nhìn thấy bà ta bị người ta luân phiên cưỡng hiếp tới chết còn gì! Chỉ có điều người biết chuyện này đều bị nhà họ Tư cho phí bịt miệng nên không ai dám nói ra thôi! Chúng tôi nói bà ta thì có liên quan gì đến cậu! Mẹ nó, cậu lại vì chút chuyện nhỏ này mà đánh nhau với chúng tôi… A!”
Đào Binh còn chưa nói hết đã lại đau đớn hét lên một tiếng.
Nguyễn Tri Hạ vừa nghe thấy hai từ “bà Tư” liền khiếp sợ, trong giây lát cũng không chú ý tới phản ứng của Tư Gia Thành.
Chờ tới khi cô nhìn lại, Tư Gia Thành đã nắm lấy áo của Đào Binh, vung nắm đấm đánh vào trên mặt cậu ta và hung hăng nói: “Mẹ nó, tôi đã từng nói cậu còn nói một lần, tôi lại đánh cậu một một lần…”
“Tư Gia Thành, dừng tay!” Nguyễn Tri Hạ vội vàng đi tới kéo cậu ra.
Cho dù Tư Gia Thành còn là một thiếu niên đang trong thời kỳ trưởng thành nhưng bình thường thích vận động nên sức lực cũng không nhỏ. Nguyễn Tri Hạ thật sự không kéo được cậu ra.
Nguyễn Tri Hạ thả cậu ra, bình tĩnh nói: “Cậu đánh đi, anh họ cậu sắp tới rồi đấy.”
Tư Gia Thành nghe vậy, quả nhiên dừng lại.
Mẹ Đào Binh chạy tới ôm lấy Đào Binh, khóc tới nước mắt nước mũi giàn dụa nói: “Tôi đã nói thằng nhóc này là một tên khốn kiếp mà!”
Tư Gia Thành nghe vậy liền định xông lên nhưng Nguyễn Tri Hạ đã vội vàng kéo cậu lại.
Cô rút từ trong ví ra một tập tiền, trực tiếp ném tới trên sôfa: “Đây là tiền thuốc men cho Đào Binh.”
Đào Binh có thể cử động, trên người chỉ có chút vết thương ngoài ra, rách da chảy máu cũng không tổn thương đến xương cốt. Bảy triệu tiền thuốc men là hoàn toàn đủ rồi.
Mẹ của Đào Binh đương nhiên không nghe theo: “Chỉ có chút tiền như vậy, cô tính bố thí cho ăn mày à?”
Nguyễn Tri Hạ không muốn nói nhiều với cô ta, lạnh lùng nói: “Nếu như không thỏa mãn thì có thể đi kiện chúng tôi luôn đi.”
Người phụ nữ béo mập rõ ràng khiếp sợ, nhưng vẫn cố phô trương thanh thế nói: “Cô tưởng tôi không dám sao?”
“Vậy tôi sẽ chờ.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong liền kéo Tư Gia Thành đi ra ngoài, thậm chí không quay đầu lại.
…
Gần trường có phòng khám bệnh. Nguyễn Tri Hạ kéo Tư Gia Thành ra khỏi cổng trường liền trực tiếp dẫn cậu tới đó.
Mấy vết thương nhỏ trên mặt cậu đều được dán băng dán vết thương.
Sau khi dán xong, Tư Gia Thành quay đầu hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Chị Tri Hạ, chị có mang theo gương không?”
“Làm gì?” Nguyễn Tri Hạ nói vậy nhưng vẫn lấy chiếc gương trang điểm của mình ra khỏi túi, đưa cho cậu.
Tư Gia Thành cầm gương soi trái soi phải một lúc, cuối cùng khẽ gật đầu kết luận: “Trông tôi thế này còn rất ngầu đấy!”
Nguyễn Tri Hạ dở khóc dở cười liếc nhìn cậu rồi đứng dậy: “Đi thôi.”
Tư Gia Thành đuổi theo phía sau, nhét cái gương nhỏ vào trong túi của Nguyễn Tri Hạ và hỏi cô: “Chị nói anh họ tôi cũng tới à? Anh ấy tới lúc nào? Anh ấy đang ở đâu vậy?”
Nguyễn Tri Hạ khoanh tay đi về phía trước, mắt nhìn thẳng nói: “Anh ấy tạm thời sẽ không tới.”