“Đám vệ sĩ này cũng giải tán đi , Tư Mộ Hàn nhìn thấy đương nhiên sẽ cho rằng do chính cô xuống tay.”
“Cứ làm như thế , tình địch đã bị tôi mang đi , cô còn mang được cái danh ân nhân cứu mạng của Lê Quốc Nam. Như thế thì dù là Tư Mộ Hàn hay Nguyễn Kiến Định cũng phải tiếp đón cô một cách đàng hoàng theo phép lịch sự , chỉ cần có thể được ở bên cạnh Tư Mộ Hàn , cơ hội của cô sẽ nhiều hơn!”
Trần Mộc Châu bỗng khẽ giật mình , nghiêng đầu nhìn về phía Vũ Tuyết Ngọc , trong mắt tràn đầy nghi hoặc và do dự.
“Dù có như vậy , nhưng Lê Quốc Nam vẫn nhớ rõ ràng những gì với anh ta. Chỉ cần anh ta tỉnh lại , Tư Mộ Hàn và Nguyễn Kiến Định nhất định sẽ là người đầu tiên đối phó với tôi. Đến lúc đó , tôi có được toàn mạng hay không còn khó nói. Vũ Tuyết Ngọc , có muốn đẩy tôi vào chỗ chết thì cũng tìm cách nào hay một chút.” Lúc trước cô ta không hề có ý định để cho Lê Quốc Nam và Nguyễn Tri Hạ còn sống trở về , làm chuyện gì cũng không nể nang.
Bây giờ muốn dùng cách này để chiếm được tình cảm , chỉ cần Lê Quốc Nam tỉnh lại , ngày chết của cô ta sẽ không còn xa.
“Đương nhiên tôi sẽ có cách để cả đời này Lê Quốc Nam không bao giờ tỉnh lại , cơ hội chỉ có lần này , muốn hay không thì phải xem chính bản thân cô rồi.”
Vũ Tuyết Ngọc nheo mắt lại , hừ lạnh một tiếng , ngồi lại trên ghế , nghiêng chân , một tay chống cằm , trên mặt dần dần hiện lên một nụ cười.
“Cách gì? Vũ Tuyết Ngọc , anh phải biết , chỉ cần tôi xảy ra chuyện , Tư Mộ Hàn nhất định sẽ biết đến sự tồn tại của anh , anh và Lê Quốc Nam ở gần nhau lâu như vậy , anh là ai , anh ta chắc chắn sẽ đoán ra được…”
“Gần đây tôi có nghiên cứu ra một loại thuốc mới , tác dụng phụ là sẽ làm cho người sử dụng rơi vào trạng thái ngủ say. Bên ngoài trông sẽ giống như người thực vật , người tiêm thuốc này vào sẽ ngủ mê mệt như chết trong vòng một năm , dù có sử dụng thuốc Đông y cũng không thể nào chữa được tác dụng phụ do thuốc của tôi mang lại!”
Nghe vậy , Trần Mộc Châu bước đi như bay , xông lên nắm lấy cổ áo của anh ta: “Anh có chắc chắn thuốc này có tác dụng không , tôi cũng không dám dùng thứ chưa từng được kiểm định!” Liếc mắt nhìn Lê Quốc Nam đang nằm trên mặt đất chưa rõ sống chết , Trần Mộc Châu hừ lạnh một tiếng.
Nếu chết thật thì còn dễ , lỡ có gì xui xẻo xảy ra làm cho Lê Quốc Nam tỉnh lại , lửa giận của Tư Mộ Hàn không phải là thứ mà cô ta có thể tiếp nhận , huống hồ khi đó không biết Vũ Tuyết Ngọc đã chạy đi đâu rồi , dù cô ta có muốn báo thù cũng không có cách nào.
“Đương nhiên là làm đã thí nghiệm rồi , nếu không tôi cũng sẽ không đưa cho cô.” Vũ Tuyết Ngọc giật hai tay của Trần Mộc Châu xuống , hé miệng nở một nụ cười , làm lộ ra hàm răng trắng và khí chất lạnh lùng , vô cùng đáng sợ.
“Cô phải quyết định nhanh lên , nửa giờ nữa thì đã muộn rồi.” Sau khi chỉnh lại quần áo , Vũ Tuyết Ngọc cau mày nói. Lúc anh ta nhận được tin này thì cũng đã khá muộn rồi , gần như là chạy tới đây mới có thể đến trước Tư Mộ Hàn.
Quần áo ở bên trong đã ướt đẫm , dính trên người vô cùng khó chịu , tóc mái ở trên trán cũng đã bị mồ hôi thấm ướt , dính vào thái dương làm cho anh ta có thêm mấy phần mị hoặc quyến rũ.
“Tiêm thuốc trước đi , rồi để người của cô ở đây canh chừng , tôi đi về trước. Còn Nguyễn Tri Hạ thì tạm thời giữ lại , chờ sau khi mọi chuyện kết thúc thì lại thương lượng sau , để lại hai người để nhìn , đợi qua một thời gian ngắn rồi tôi với cô về nước.”
Hiện tại cô ta vẫn chưa thể đi với Tư Mộ Hàn , ít nhất trước khi Dương Minh Hạo thất bại , vào lúc Dương Thừa Húc còn có giá trị lợi dụng , cô ta tuyệt đối không thể vứt bỏ anh ta rõ ràng như thế này được. Cô ta không đủ kiên nhẫn để tiếp tục chờ đợi ở Hải Phòng.
“Chính cô hãy tự quyết định những chuyện vụn vặt này đi , nhưng nếu cô muốn thuốc thì nhất định phải giao Nguyễn Tri Hạ cho tôi.”
Tất cả mọi người ở Hải Phòng đều biết , Nguyễn Tri Hạ là người có thể sử dụng để uy hiếp Tư Mộ Hàn và Nguyễn Kiến Định , muốn làm cho Tư Mộ Hàn sụp đổ nặng nề , chỉ có Nguyễn Tri Hạ mới làm được.
Vũ Tuyết Ngọc đã đợi cơ hội nghìn năm có một này nhiều năm như vậy , làm sao có thể dễ dàng buông tha. Huống chi đối với anh ta mà nói , anh ta không thể từ bỏ một thứ có lợi cho thế cục bây giờ được!