Chỉ trong thời gian nửa tháng rõ ràng đã khiến cho bản thân mình gầy đi vài ký , nhìn sắc mặt cũng thấy kém hơn trước kia rất nhiều.
Vào lúc anh đang thương lượng với bác sĩ nếu qua mấy ngày nữa vẫn chưa sinh thì sẽ châm cứu trợ sinh.
Ngay tối hôm đó , vừa hơn bảy giờ một chút , Nguyễn Tri Hạ vừa ăn cơm tối xong đang tản bộ về phòng , theo thói quen lấy điện thoại di động ra chuẩn bị xem tin tức. Trong khoảng thời gian này Tư Mộ Hàn xem chừng cô rất kỹ , không cho phép làm cái này không cho phép làm cái kia , hiếm khi hôm nay được đụng đến điện thoại , nói thế nào cô cũng nhất định phải chơi một hồi.
Cô còn chưa kịp bật điện thoại lên thì Tư Mộ Hàn đã đi từ ngoài cửa vào , cưng chiều tận tim gan dỗ dành cô giao điện thoại ra , giúp cô rửa mặt cẩn thận xong thì ôm lấy cô gái nhỏ dỗ cô đi ngủ.
Một lát sau , Nguyễn Tri Hạ nhướng mày , tay nhỏ đột nhiên bắt lấy cánh tay của anh rồi siết chặt , răng cắn chặt vào môi , trong chớp mắt cả người đều căng cứng: “Ông xã , đau quá.”
Thường ngày lúc cô chưa muốn ngủ mà còn muốn chơi thì đều sẽ thường xuyên dùng chiêu này để buộc anh nghe theo.
Tư Mộ Hàn đang thu dọn đồ đạc không có nhìn thấy nét mặt của cô , khẽ cười một cái , dịu dàng như mây an ủi: “Ngoan chút đi , hôm nay Tri Hạ không thể chơi được , đi ngủ sớm một chút có được hay không.”
Anh cho là cô đang lặp lại chiêu cũ như lúc trước , mặc dù trong lòng bất đắc dĩ , nhưng vẫn nhẹ giọng dịu dàng dỗ dành.
Nhưng một giây sau đã lập tức phát hiện không bình thường , cô gái nhỏ túm lấy ống tay áo của anh càng ngày càng chặt , tay nhỏ lạnh buốt , thậm chí lúc này cũng không phản bác lại , chỉ có một chút tiếng gào đau đớn không hoàn chỉnh truyến đến từ trong cổ họng.
Người đàn ông gần như thay đổi giọng nói trong chớp mắt , nhấn cái chuông bên giường , tay chân luống cuống đứng bên cạnh giường bệnh , giờ phút này anh khẩn trương đến mức tay chân run lẩy bẩy.
Đã hơn chín tháng , trễ hơn ngày dự sinh một khoảng thời gian gần nửa tháng mới muốn sinh. Theo lý thuyết thì lúc này hẳn là anh nên vui mừng , nhưng nhìn thấy cô gái nhỏ đau đớn đến sắc mặt tái nhợt , cả người có chút run rẩy.
Bất kể như thế nào thì trong lòng của anh cũng không vui mừng nổi , chỉ còn lại tràn ngập sự đau lòng và không biết nên làm sao.
Chủ tịch Hàn vẫn luôn lý trí từ trước đến nay , giờ phút này lại căng thẳng đến mức thiếu chút nữa đã không nói nên lời.
Công tước Otto và Nguyễn Kiến Định vừa nhận được tin tức đã lập tức chạy đến , bạn học nhỏ Nguyễn Hướng Minh cũng bị đánh thức , canh giữ ở bên ngoài cửa phòng phẫu thuật.
“Tôi đi theo cô ấy vào trong , mọi người ở bên ngoài tiếp ứng.” Anh vỗ vai Nguyễn Kiến Định , nói đến giống như sắp phóng khoáng đi hy sinh.
Nguyễn Kiến Định nhẹ gật đầu , biết rõ tính tình của anh.
Trước kia Tri Hạ sinh con , người anh trai như anh ta ở ngoài cửa cũng đau lòng đến không chịu nổi , huống chi Tư Mộ Hàn này là người xem em gái của anh ta như tính mạng , muốn anh chờ ở bên ngoài vốn là chuyện không thực tế.
Lúc sinh đứa con đầu tiên Hướng Minh , Nguyễn Kiến Định lựa chọn cho Nguyễn Tri Hạ sinh mổ , mặc dù sau đó cũng sẽ đau , nhưng so với nỗi đau khi sinh con , thì như vậy cũng đỡ hơn không ít , sau khi thuốc tê từ từ có tác dụng , cô cũng không còn cảm thấy đau đớn.
Năm năm trước đã từng trải qua một lần , đợi sau khi chút đau đớn này hoàn toàn biến mất , thậm chí Nguyễn Tri Hạ còn có tâm trạng đùa cợt với anh.
Người đàn ông mặc bộ đồ vô khuẩn , đứng bên cạnh bàn phẫu thuật như giẫm lên băng mỏng , bàn tay to nắm chặt lấy tay của cô.
Lúc dao thứ nhất vạch xuống , thật ra bản thân cô cũng vẫn có chút cảm giác , chỉ là không thấy đau mà thôi , nhưng hốc mắt của Tư Mộ Hàn thì đỏ bừng.
Đứa bé được sinh ra nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng , bác sĩ và y tá đã được tìm từ sớm , tất cả đều là người có kinh nghiệm và năng lực tốt nhất trong khu vực.