“Trước khi đến không tìm hiểu rõ tình hình ở đây quả thực là lỗi của em, nhưng cách nghĩ của anh có hoàn toàn chính xác không?” Nguyễn Tri Hạ đáp lại.
Tư Mộ Hàn tỏ ra thờ ơ trước lời nói của Tri Hạ: “Cô có chắc là phải vào lúc này, dùng giọng điệu ấy để thảo luận vấn đề này với ân nhân cứu mạng của mình không?”.
Nếu như không phải Tư Mộ Hàn cứu cô thì có lẽ bây giờ cô vẫn đang đứng ở bên đường, không thể về được. Nguyễn Tri Hạ thấy Mộ Hàn có vẻ thiếu kiên nhẫn nên cô không bàn về vấn đề này nữa.
Hai người đứng ở dưới hiên nhà một lúc, đến khi Tư Mộ Hàn xoay người định đi vào bên trong thì Nguyễn Tri Hạ giống như nghĩ ra được điều gì đó, cô liền đưa tay giữ anh ta lại: “Tư Mộ Hàn!”
Sắc mặt của Tư Mộ Hàn vẫn lạnh ngắt nhưng giọng điệu dường như thiếu kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”
“Anh không cho em đi làm, có phải là do em phải đi rất lâu,.. nên anh…” Nguyễn Tri Hạ quan sát biểu hiện của Tư Mộ Hàn, ngập ngừng một lúc rồi mới nói: “Không nỡ rời xa em?”
Sắc mặt của Tư Mộ Hàn có chút thay đổi, ánh mắt ẩn chứa nhiều nỗi niềm. Hai người nhìn nhau vài giây, Tư Mộ Hàn cau mày: “Cô cũng tự tưởng tượng quá rồi đó.”
Nguyễn Tri Hạ lại tiếp tục hỏi: “Vậy anh nói đi, rốt cuộc là vì lí do gì? Lẽ nào chỉ , vì anh cảm thấy em chỉ có thể ở bên cạnh anh làm việc, ngoài mong muốn độc chiếm ra thì không còn nguyên nhân nào khác nữa sao?”
Tư Mộ Hàn như không muốn tiếp chuyện cô nữa, anh gạt tay cô ra rồi bước vào trong nhà. Nguyễn Tri Hạ rút tay lại, hướng mắt nhìn ra ngoài trời mưa thở dài. Tư Mộ Hàn đúng là tên cứng họng, cho dù tính khí anh ấy thất thường, miềng thì không chịu thừa nhận nhưng có thể hiểu anh ấy đến cứu cô, chứng tỏ anh ấy có quan tâm đến Tri Hạ. Tình cảm mà Tư Mộ Hàn dành cho Tri Hạ có thể không sâu đậm như trước nữa, nhưng nó đang dần dần thay đổi. Đây là dấu hiệu tốt.
Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là bọn họ phải ra khỏi đây. Nếu như mưa vẫn cứ tiếp tục rơi trong nửa tháng tới, lẽ nào cô và Tư Mộ Hàn sẽ phải ở lại đây sao? Mặc dù Tri Hạ cảm thấy rất vui khi cô và Tư Mộ Hàn có thể ở riêng với nhau, nhưng thời gian và địa điểm thì không thích hợp.
Gia đình người thân vẫn còn đang ở nhà đợi hai người họ, Tư Mộ Hàn thì càng không phải nói, anh ấy còn phải lo rất nhiều chuyện của Tư Thị, kể cả trước khi đi anh ấy đã thu xếp hết việc của công ty nhưng không thể không xảy ra sai sót, ở chỗ bọn họ bây giờ đến sóng điện thoại cũng không có…Hoàn toàn mất tích một khoảng thời gian đến gần nửa tháng như vậy, đây không phải là một chuyện nhỏ. Khi Nguyễn Tri Hạ bước vào trong nhà liền nghe thấy tiếng Tư Mộ Hàn nói chuyện với ông chú: “Còn có đường nào khác đi lên thị trấn không?”
Thấy Nguyễn Tri Hạ bước vào, ông chú liền liếc nhìn cô một cái rồi quay sang nói với Tư Mộ Hàn: “Không phải là không có, nhưng đường đó không an toàn.”
Tư Mộ Hàn quay lại nhìn Nguyễn Tri Hạ nhưng không nói gì.
Những ngày tiếp đó, trời vẫn mưa rả rích, tình hình của đường đi cũng không có chuyển biến tốt gì, vì thể kể cả thị trấn có điều người xuống sửa đường dậy điện với tín hiệu điện thoại thì cũng không có cách nào để đi vào trong sâu. Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ chỉ có thể ở tạm nhà của ông chú. Trời mưa nên ông chú cũng không cần ra ngoài làm ruộng nên luôn cầm cái tẩu hút thuốc ngồi trên ghế tựa ở ngoài cửa vừa nhìn trời mưa,thỉnh thoảng lại vuốt ve mèo. Mấy ngày nay đều là ăn rau hái ở mảnh đất phía trước. Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn cũng vì thế mà dần quen với cuộc sống thôn quê. Thế nhưng cô vẫn không biết cách thổi lửa, vì thế hầu như đều là ông chú chủ nhà giúp cô nhóm lửa còn Tri Hạ thì nấu cơm, ăn cơm xong thì đến Tư Mộ Hàn rửa bát.
Ngày hôm nay vừa tỉnh dậy, Nguyễn Tri Hạ đã lắng nghe xem bên ngoài còn có tiếng mưa không? Nghe một lúc, cô liền quay ra nói với Tư Mộ Hàn: “Tạnh mưa rồi!”
Tư Mộ Hàn nằm bên cạnh cô, khẽ mở mắt, nhìn giống như là đã ngủ say rồi, nhưng Nguyễn Tri Hạ biết mấy ngày nay anh ấy ngủ đều rất khẽ, hơn nữa lông mày cau có, rõ ràng vừa nhìn là biết anh ấy đã tỉnh rồi.
Quả đúng như vậy, vài giây sau, người đàn ông nằm bên cạnh cô khẽ mở mắt, đáp lại: “Ừm.”
Nguyễn Tri Hạ nghe xong liền xuống giường, mặc áo khoác rồi chạy ra bên ngoài xem. Mấy ngày nay Tri Hạ đã ghi nhớ, mỗi ngày đều phải bước qua chỗ chân của Tư Mộ Hàn xuống giường. Nguyễn Tri Hạ chạy xuống dưới tầng, mở cửa bước ra ngoài.
Ngồi nhà này được dựng ở trên núi, trước cửa là một cái sân lớn, sâu hơn nữa là rừng. Lúc này, ở trong rừng là những làn sương mù dày đặc. Sau mưa và sương mù trời sẽ quang. Trời quang rồi, đường điện và tín hiệu điện thoại đều đã được sửa, sẽ có người qua đây sửa đường, như vậy Cố Trí Dân bọn họ nhất định sẽ sớm tìm được cô và Tư Mộ Hàn, rồi hai người người họ sẽ rời khỏi đây. Rõ ràng là mới ở đây khoảng hai đến ba ngày nhưng Tri Hạ lại cảm giác như đã sống ở đây được một thời gian rất lâu rồi.
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nhìn xuống thấy chân mình đang đi đôi dép cao su màu đen, kích cỡ của đôi dép khá to, cô đi vào mà vẫn còn thừa một khoảng lớn ở phía gót chân. Cô đi đôi dép dẫm vào bùn vài lần, bùn bắn lên, bắn dính cả vào gấu quần.
“Con gái, mang cái sọt kia qua đây.” Giọng của ông chú vọng lại.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy tiếng ông chú, quay đầu nhìn lại thấy chú đang đứng ở vườn rau, đưa đôi bàn tay dính đầy bùn vẫy cô. Khoảng cách hơi xa nên Nguyễn Tri Hạ cũng không thấy rõ ông chú đang làm gì, cô liền đáp lại: “Dạ vâng, con tới ngay.”
Nguyễn Tri Hạ đeo sọt qua, nhìn thấy ông chú đang giẫm lên chỗ đất, rồi dùng tay kéo thứ gì đó ở dưới bùn lên.
“Chú ơi, chú đang làm gì vậy?”