Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tư Mộ Hàn, anh không có ai, đều là em sai, bao nhiêu năm qua đều là em sai, là em hiểu lầm anh, là em có lỗi với anh… Hức hức, Mộ Hàn, năm đó, tại sao năm đó… Tại sao anh phải làm vậy với em… Cô không ngờ mọi chuyện là như vậy, trong lòng cô đột nhiên trống rỗng, giống nhất tất cả mạnh mẽ và kiên trì đều bị rút sạch.



“Anh đưa em về trước nhé, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.” Tư Mộ Hàn ôm lấy Nguyễn Tri Hạ, anh nhíu mày quay đầu nhìn lại bệnh viện, sau đó quay đầu ra hiệu cho tài xế đứng cách đó không xa rồi lại cúi đầu an ủi cô gái trong lòng mình.



Quay lại nhà mình, anh ôm Nguyễn Tri Hạ đã khóc đến mệt lả lên, cõi lòng Tư Mộ Hàn mềm mại, động tác cũng nhẹ nhàng hơn.



“Em ở tạm chỗ của anh nghỉ ngơi một lát, nếu bây giờ em về nhà với dáng vẻ này sợ rằng sẽ khiến anh trai em hiểu lầm anh” Tư Mộ Hàn xoa đầu cô, anh tự nhiên đi lấy nước giúp cô lau mặt sau đó nằm lên giường nhẹ giọng dỗ cô ngủ.



Dường như cô đã khóc đến mệt rồi nên không lâu sau đã ngủ mất, khóe mắt cô vẫn còn ươn ướt, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.



“Bảo người hầu chăm sóc cô ấy thật tốt, nói với mợ chủ rằng tối nay tôi sẽ về ăn cơm với cô ấy. Trong tay anh vẫn còn nhiều việc phải làm, tuy rằng đã trải qua một số chuyện, nhà họ Trần cũng đã rơi vào thế yếu, nhưng ai biết được con cáo già Trần Tuấn Tú kia còn con bài chưa lật nào không. Phải khiến nhà họ Trần sụp đổ hoàn toàn mới có thể coi như nhổ cỏ tận gốc.



“Chủ tịch cứ yên tâm” Lâm Tiến Quân vừa mới chạy đến, anh ta vừa thở dốc vừa gật đầu đáp lại.



Lúc này tập đoàn Phước Sơn đã vô cùng hỗn loạn, mọi chuyện xảy ra như thế khiến công ty không còn lại mấy người, hiện tại chỉ có Trân Tuấn Tú và Trần Hiền đang ở trong phòng chủ tịch, ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại nghĩ cách đối phó.



“Cuối cùng thì Liễu Tường Minh đã xảy ra chuyện gì? Mau liên hệ với ông ta!” Trần Tuấn Tú đứng bên cửa sổ, ông ta nhìn chằm chằm con đường lớn đang có không ít xe qua lại bên dưới mà lửa giận cháy lên ngùn ngụt, chỉ một thông tin chưa được kiểm chứng đã hủy hoại toàn bộ mọi thứ của ông ta.



Chuyện này sao có thể khiến ông †a cam tâm được, cho đến lúc này mà Tư Mộ Hàn còn chưa bị giết thì thật quá tức cười!



“Bố, chiều hôm qua con đã nói rõ với lão già Liễu Tường Minh đó rồi, con cũng không biết hôm nay ông ta bị làm sao nữa. Ban đầu khi mọi chuyện vừa xảy ra con có liên lạc với ông ta, thế nhưng không cách nào tìm được ông †a.. con sợ rằng ông ta đã trốn mất rồi!”



Rõ ràng mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp, không ngờ lại bị thua ngược lại nhanh như thế.



“Con chắc chắn rằng ngày hôm qua khi con đi gặp Liễu Tường Minh thì không có ai nhìn thấy?” Trân Tuấn Tú nhắm mắt lại, gương mặt ông ta càng lúc càng nặng nề, lúc này ông ta giống như một ác quỷ chui ra từ địa ngục vậy, sự dữ tợn đã hiện rõ trên mặt ông ta.



“Bố, ngày hôm qua con rất cẩn thận, con xác định rằng không có ai theo dõi mới bước ra khỏi cửa, không thể có người nào theo dõi con đến biệt thự của Liễu Tường Minh được, hơn nữa…



“Mày nói mày bàn việc trong nhà Liễu Tường Minh à, đầu óc mày bị làm sao thế? Mày học tập bên ngoài bao nhiêu năm cuối cùng học được toàn thứ vô dụng như vậy à?” Vừa nghe đã biết được bên trong có vấn đề, Trần Tuấn Tú bước nhanh đến bên cạnh Trần Hiền, đôi mắt ông ta trừng to, một nắm lấy cổ áo của Trần Hiền, một tay đút trong túi quần siết chặt lại, sắc mặt ông ta tối sầm lại, rõ ràng bị tức giận không nhẹ.



“Bố, nhưng con đã chắc chắn rằng không có ai theo dõi mình, vấn đề không phải ở chỗ con, con chắc chắn là cái lão già Liễu Tường Minh kia sợ chết nên đã đi mật báo, bố, thật sự không phải do con.” Trần Hiền hoảng hốt nhìn Trân Tuấn Tú, mấy năm nay anh ta học ở nước ngoài, thêm vào đó thỉnh thoảng sẽ được Trần Tuấn Tú tự mình dạy dỗ cho nên anh ta hiểu được bố của mình là người máu lạnh thế nào.



Nếu chuyện này biến thành như thế là do anh ta thì những ngày tháng tốt đẹp của anh ta sẽ kết thúc, nói không chừng còn bị đuổi đi giống hệt như Trần Mộc Châu.



“Ngu ngốc, đến giờ mày vẫn không nhận ra vấn đề là gì!” Trần Tuấn Tú đẩy ngã Trần Hiền xuống sàn nhà, ông ta cúi đầu lạnh lùng nhìn con trai mình “Sáng ngày hôm qua tao mới bảo Liễu Tường Minh đi thăm dò Tư Mộ Hàn, bây giờ chính là khoảng thời gian đặc biệt, thêm vào đó là tính tình đa nghi của Tư Mộ Hàn, chỉ cần Liễu Tường Minh vừa đi thì chắc chắn nó sẽ cho người theo dõi, đã vậy mày còn có gan đi tìm ông ta, mày sợ chúng ta chưa bị lộ ra nhiều à, muốn bị lộ thêm một ít nữa mới vừa lòng à?”



Giọng nói giận dữ vang khắp văn phòng, Trần Tuấn Tú rất muốn đánh chết đứa con ngu ngốc Trần Hiền này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK