Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, giọng nói có chút nhỏ: “Tôi cũng cho là như thế, nhưng tôi không hiểu tại sao Tư Mộ Hàn lại cũng nghi ngờ tôi.”
Cố Tri Dân im lặng suy nghĩ, không nói gì.
Thẩm Lệ thử dò hỏi: “Anh ấy hẳn là có lý do riêng.”
“Không biết.” Nguyễn Tri Hạ lắc đầu.
…
Thẩm Lệ và Cố Tri Dân ở lại một lúc rồi rời đi.
Thẩm Lệ có thể tới nhà cũ của nhà họ Tư, cũng là mượn dùng danh nghĩa của Cố Tri Dân tới thăm hỏi mới có thể tới.
Hơn nữa, hai người họ lặng lẽ tới thăm Nguyễn Tri Hạ, đương nhiên không thể ở lâu.
Họ vừa mới rời đi, Tư Mộ Hàn đã quay trở lại.
Lúc Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Tư Mộ Hàn, trong lòng theo bản năng mà vui vẻ.
Nhưng, ngay sau đó cô đã nhìn thấy cảnh sát theo sau Tư Mộ Hàn tiến vào.
Cô quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn cũng không nhìn cô, anh nhìn cảnh sát: “Hỏi đi.”
Cảnh sát được Tư Mộ Hàn cho phép, đi tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ: “Bà Tư, hôm nay chúng tôi tới đây tìm cô là vì muốn hỏi một ít chuyện về chuyện của ông cụ Tư hôm qua.”
Cảnh sát làm việc chung, Nguyễn Tri Hạ cũng vô cùng phối hợp: “Được.”
“Tên, tuổi.”
“Nguyễn Tri Hạ, 23 tuổi.” Qua năm cũ, năm nay cô đã 23 tuổi rồi.
“Hôm qua khoảng mười một giờ hai mươi phút sáng, khi ngài Tư An Lâm ngã xuống cầu thang, lúc đó cô đang ở đâu?”
“Tôi ở hiện trường, phía trên cầu thang.”
“Cô ở đó làm gì?”
“Có người hầu báo với tôi là ông nội muốn gặp tôi.”
“Tên của người hầu là gì?”
“Không biết.”
“…”
Cảnh sát hỏi rất nhiều vấn đề, cuối cùng lại trở về điểm xuất phát.
Nguyễn Tri Hạ không biết người hầu đã gọi cô là ai, cô không có chứng cứ mình không ở hiện trường lúc xảy ra sự việc, cũng không ai có thể chứng minh trong sạch cho cô.
Cảnh sát đứng dậy, vô cùng khách khí: “Cảm ơn Mợ Tư đã phối hợp.”
Nguyễn Tri Hạ hơi vuốt cằm, không nói gì.
Sau khi cảnh sát rời đi, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Nguyễn Tri Hạ mà Tư Mộ Hàn.
Từ lúc ông nội gặp chuyện không may tới nay, phần lớn thời gian Tư Mộ Hàn luôn ở trong bệnh viện canh giữ, ngoại trừ tối hôm qua hai người kịch liệt tranh luận, hai người cũng chưa từng bình tĩnh nói chuyện với nhau một lần.
Lúc này, Tư Mộ Hàn đột nhiên lên tiếng: “Tất cả đều là lời thật?”
“Nếu không thì sao? Em đang nói dối?”
Nguyễn Tri Hạ cười một tiếng, đứng dậy, đi tới trước mặt Tư Mộ Hàn, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh: “Nếu em đang nói dối, anh sẽ không nhìn ra sao?”
Tư Mộ Hàn mặt không biểu cảm nói: “Là người thì sẽ biết ngụy trang, tôi cũng không phải thần, đương nhiên cũng có lúc nhìn lầm người.”