“Có lúc nào mà anh không dễ nói chuyện chứ? Thẩm Tiểu Lệ, nói chuyện bằng lương tâm.” Cố Tri Dân nghiêng đầu qua, trong đôi mắt của anh mang theo chút nguy hiểm mà chất vấn.
Thẩm Lệ nhanh chóng hồi tưởng lại trong đầu một lần.
Từ nhỏ đến lớn, quả thật là Cố Tri Dân đều đồng ý hết tất cả yêu cầu của cô.
Đương nhiên cũng có một vài lúc cực kỳ ít không dễ nói chuyện cho lắm.
Ví dụ như cô muốn ra ngoài gặp gỡ gì đó với bạn học nam ở trong lớp….
Nhưng mà lời nói này tốt nhất là không nên đề cập vào thời điểm này.
Thẩm Lệ vô tội mở to mắt nhìn anh, ham muốn sống sót cực kỳ mạnh mà nói: “Đâu có đâu, lúc nào anh cũng dễ nói chuyện hết.”
Cố Tri Dân bật cười nói: “Đi đi, nhanh đi ra ngoài đi, anh phải làm cơm.”
Thẩm Lệ quay người lại, sau khi đi đến bên cạnh cửa thì quay đầu lại nhìn Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân thấy cô lại có bộ dáng muốn nói rồi lại thôi, anh nói: “Có chuyện gì thì nói một lần cho xong đi.”
Thẩm Lệ hắng giọng một cái: “Anh Giang hẹn gặp em một lần.”
Ánh mắt của Cố Tri Dân lập tức thay đổi.
Thẩm Lệ vội vàng lên tiếng: “Lúc nãy anh còn mới nói anh dễ nói chuyện mà.”
Cố Tri Dân chỉ cười lạnh một tiếng, ném cho cô một biểu cảm, kêu cô tự mình quyết định.
“Cũng nên nói cho rõ ràng.” Thẩm Lệ nở một nụ cười lấy lòng rồi quay người chuồn đi.
Đúng như cô đã nói, chuyện này cần phải nói cho rõ ràng.
Nhưng mà cái này cũng không hề làm cho anh khỏi tức giận.
Thế là Thẩm Lệ vừa đi tới ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách thì nghe thấy trong phòng bếp truyền đến âm thanh thái thịt vượt qua âm lượng bình thường.
Cố Tri Dân đang giận dỗi một mình.
Thẩm Lệ dựa ở trên ghế sofa, nhìn thoáng qua phòng bếp, gửi ảnh lúc nãy chụp lén Cố Tri Dân nấu cơm qua cho Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ gửi qua một biểu cảm cười “ha ha ha”: “Có phải là cảm thấy đàn ông nấu cơm rất đẹp trai không?”
Thẩm Lệ cười đáp lại: “Đó là đương nhiên.”
Cảm xúc vui vẻ giống như muốn tràn ra cả màn hình.
Người bạn nhỏ Tư Nguyễn của nhà Nguyễn Tri Hạ, cho nên cơm tối đều phải đúng giờ, cũng tương đối sớm, lúc này đang ăn cơm tối.
Tư Mộ Hàn vừa nghiêng đầu qua đã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ cầm điện thoại cười, anh liền lên tiếng hỏi: “Xem cái gì đó?”
Nguyễn Tri Hạ đưa điện thoại cho anh.
Tư Mộ Hàn chỉ nhìn một cái, đáy mắt liền xẹt qua ý cười.