Cậu ta vừa đi theo Nguyễn Tri Hạ vừa dùng tiếng Anh nói: “Đừng đi vội mà. Không phải hôm qua chúng ta mới gặp sao? Cô không nhớ tôi sao?”
Nguyễn Tri Hạ làm bộ không nghe thấy, bước nhanh hơn.
Thế nhưng, cậu ta cao hơn cô, chân cũng dài hơn, hai ba bước liền đuổi kịp, túm lấy tay cô rất chặt liền bắt đầu không chịu bỏ qua nói: “Tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô không nghe thấy sao? Cô nghe không hiểu tiếng Anh? Cô đến từ đâu vậy?”
Cậu ta dùng lực mạnh, Nguyễn Tri Hạ căn bản không tránh thoát.
Cô giương mắt nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: “Thả tôi ra.”
Nguyễn Tri Hạ có đôi mắt mèo xinh đẹp, có cười lên trông rực rỡ đặc biệt mê hoặc lòng người, nhưng lúc lạnh lùng nhìn người khác, sự lạnh lùng có thể thấm vào xương cốt người ta.
Chàng trai túm tay cô tuổi còn nhỏ, bị Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng nhìn như vậy, sức lực trên tay cũng không khỏi buông lỏng ra.
Nguyễn Tri Hạ nhân cơ hội rút tay về, nhanh chóng lùi về phía sau hai bước, một mặt đề phòng nhìn cậu ta.
Chàng trai đại khái là đối với phản ứng vừa rồi của mình thẹn quá hóa giận, mắng một câu: “Đồ điếm.”
Nói xong, lại túm tay Nguyễn Tri Hạ.
Trên mặt Nguyễn Tri Hạ xẹt qua một tia bối rối, lúc này không biết từ đâu nhảy ra một người đàn ông thân thể cường tráng, đi tới trước mặt cô và cậu ta, tách hai người ra.
Người đàn ông vung ra một đấm, đánh chàng trai ngã trên mặt đấy.
“Ầm.”
Chàng trai ngã mạnh trên đất, ôm bụng đau không nói được tiếng nào.
Nguyễn Tri Hạ bị một cảnh trước mắt này dọa cho ngây người, người đàn ông chắn trước người cô quay đầu lại ân cần hỏi cô: “Cô gái, cô không sao chứ?”
Người đàn ông nói tiếng Trung.
Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện, người đàn ông vừa giúp cô này là người nước Z, tướng mạo bình thường, nhưng thân hình cường tráng, là người tập võ.
Võ rất cao cường, cô cũng vừa được chiêm ngưỡng.
Nguyễn Tri Hạ một lòng cảm kích: “Tôi không sao, cảm ơn anh, tôi tên Nguyễn Tri Hạ, anh tên gì?”
Dường như người đàn ông do dự một chút mới lên tiếng: “Đi ngang qua tiện tay mà thôi, cô không cần để trong lòng.”
Người đàn ông nói xong liền xoay người rời đi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn bóng lưng anh ta vài giây, cảm thấy anh ta có chút kỳ lạ, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi cũng không dám chậm trễ hơn nữa, vội vã rời đi.
Có lẽ trên đời này, quả thật vẫn còn người làm việc tốt không muốn để lại tên.
…
Nguyễn Tri Hạ đến trung tâm thành phố tìm khách sạn năm sao ở lại.
Cô đặt phòng ở ba ngày, quyết định trước tiên ở lại, sau đó tính tiếp.
Chỗ ở lúc trước, đại khái cô sẽ không tiếp tục ở nữa, nhưng vẫn phải quay về lấy đồ.
Mà ngày sinh cô dự tính cũng sắp đến rồi, tìm nhà cũng không thể tìm nơi hẻo lánh như vậy, lỡ như lại gặp phải chuyện như vây, nhưng chưa chắc đã may mắn như thế.
Rất nhanh Nguyễn Tri Hạ tìm được một căn hộ gần bệnh viện trên mạng, vừa đúng lúc chính là, chủ nhà là người nước Z, bởi vì công việc mà muốn chuyển đến nơi khác, cho nên quyết định cho thuê nhà, hơn nữa cũng cho người nước Z thuê.
Vị trí căn nhà rất tốt, giao thông tiện lợi, dụng cụ gia đình đầy đủ, thuê dài thuê ngắn đều có thể.
Nguyễn Tri Hạ gọi điện cho chủ nhà.
Sau khi điện thoại được nhận, Nguyễn Tri Hạ thăm dò nói tiếng Trung: “Xin chào, tôi thấy thông báo của cô trên mạng…”
Chủ nhà có vẻ là người nóng vội, không chờ cô nói xong liền cắt lời cô: “Đúng, tôi muốn cho thuê nhà, tối nay tôi sẽ lên máy bay ra nước ngoài, nếu cô muốn xem phòng thì đến luôn đi.”