Tư Nguyễn không hay khóc, kể cả có đang ngủ ngon mà bị đánh thức dậy cũng không kêu gào gì hết.
Tư Nguyễn bị đánh thức, ngáp một cái, dụi mắt rồi khẽ lẩm bẩm: “Ăn cơm.”
“Ừm, dậy ăn cơm thôi.” Thẩm Lệ dắt Tư Nguyễn đến bàn ăn.
Rồi ba người cùng ngồi vào bàn ăn. Nguyễn Tri Hạ dù nghe về tin tức của Tư Mộ Hàn xong liền mất tinh thần và trở nên bối rối. Nhưng trước mặt của Tư Nguyễn thì cô vẫn cố tỏ ra bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
*
Ngày trở về nước, cả thành phố Hà Dương đều là bàn tán tin tức Tư Mộ Hàn mất tích. Bốn mươi tám giờ đã trôi qua kể từ khi vụ tai nạn xảy ra. Tư Mộ Hàn đã đã mất liên lạc trong 48 giờ. Trên mạng bây giờ mọi người không chỉ bàn tán về vụ tai nạn mà còn không ngừng bàn luận về Tư Thị. Tư Mộ Hàn là người quản lí mọi việc của tập đoàn, khi anh ấy mất tích, tập đoàn điêu đứng giống như rắn mất đầu. Vì thế vào lúc này rất cần một người có năng lực đứng ra để phụ trách.
Trên đường từ sân bay về nhà, Nguyễn Tri Hạ đã dỗ cho Tư Nguyễn ngủ. Sau khi về đến nhà, cô đưa Tư Nguyễn lên phòng ngủ. Xong xuôi cô lên mạng tra tin tức, rồi gọi điện cho Thời Dũng.
Thời Dũng nghe máy: “Cô Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ khách sáo nói: “Chào anh, làm phiền anh rồi. Tôi gọi đến là vì việc của Tư Mộ Hàn.”
“Cho dù cô không gọi tôi cũng sẽ đến tìm cô. Không biết lúc nào thì cô Hạ có thời gian, tôi muốn qua chỗ cô nhờ vả một chuyến.”
Nói rồi Thời Dũng lại nói tiếp, có vẻ như anh lo rằng Nguyễn Tri Hạ sẽ không đồng ý: “Tôi có việc rất quan trọng.”
Nguyễn Tri Hạ chau mày hỏi: “Có liên quan tới Tư Mộ Hàn sao?”
Thời Dũng: “Đúng vậy.”
Nguyễn Tri Hạ nghĩ một lúc rồi đáp: “Vậy thì ngày mai đi.”
Thời Dũng đáp: “Nếu cô không ngại thì chiều nay tôi qua chỗ cô có được không?.”
Từ lúc Nguyễn Tri Hạ từ sân bay trở về, đến bây giờ đã hơn một giờ rồi. Đi xa nửa tháng nên khi về nhà cửa cần dọn dẹp lại một chút. Nguyễn Tri Hạ vốn định dọn dẹp nhà cửa vào ngày hôm nay nên mới hẹn ngày mai. Thế nhưng Thời Dũng lại muốn tới vào chiều nay, có vẻ như là một chuyện rất gấp và quan trọng.
“Cô Hạ?” Thời Dũng thấy Nguyễn Tri Hạ không nói gì liền hỏi lại.
Thời Dũng rất gấp gáp, có lẽ Tư Mộ Hàn xảy ra chuyện khiến anh ấy vội vã.
Nguyễn Tri Hạ đáp: “Được.”
Ngồi hơn mười tiếng đồng hồ trên máy bay, Nguyễn Tri Hạ cũng suy nghĩ rất nhiều chuyện. Cô nghĩ đến những chuyện trước đây, rồi chuyện tai nạn của Tư Mộ Hàn. Nhưng suy cho cùng thì cô không muốn tin chuyện Tư Mộ Hàn bị tai nạn. Điều đó cũng có nghĩa cô không tin việc Tư Mộ Hàn xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trong suy nghĩ của cô, Tư Mộ Hàn là một người đàn ông rất mạnh mẽ, làm sao anh có thể dễ dàng gặp chuyện như vậy chứ?
*
Lúc Thời Dũng đến là ba giờ chiều. Chuông cửa reo lên, Nguyễn Tri Hạ liền đoán ngay là Thời Dũng.
“Mẹ có khách, con có thể vào phòng chơi một lát được không?” Nguyễn Tri Hạ dỗ ngọt Tư Nguyễn về phòng của con bé rồi mới đi mở cửa.
Người đứng ngoài cửa đích thực là Thời Dũng. Có điều, không chỉ có một mình Thời Dũng, mà bên cạnh anh ta còn có Phó Đình Tây.
Phó Đình Tây là luật sư, lúc này anh ta cùng với Thời Dũng xuất hiện trước cửa nhà cô làm cô không khỏi nghĩ đến chuyện mà từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ đến.
Ví dụ như quyền thừa kế của Tư Nguyễn.
Cô và Tư Mộ Hàn đã li hôn rồi, tập đoàn Tư Thị và cô không có bất cứ quan hệ gì.
Nhưng Tư Nguyễn là con gái của Tư Mộ Hàn, con bé có quyền thừa kế.
Phó Đình Tây thấy Nguyễn Tri Hạ nhìn mình với vẻ kinh ngạc, liền khẽ mỉm cười nói: “Chào cô Hạ.”
Phó Đình Tây mặc âu phục và cầm theo một chiếc cặp xách tay đựng tài liệu trông rất chỉnh chu.
“Chào luật sư Phó.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu coi như một lời chào, cô nói tiếp: “Mời hai người vào trong nhà.”
Thời Dũng và Phó Đình Tây đi vào trong phòng khách.