“Các người muốn hôn nhau sao?”
Giọng nói của Tư Hạ kéo lại suy nghĩ của họ.
Nguyễn Tri Hạ như tỉnh táo lại, đột nhiên thối lui.
Cô đứng dậy, cuống quít nói: “Em đi xuống xem làm chút gì cho Tri Hạ ăn.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong, liền đứng dậy vội vàng đi ra ngoài.
Tư Hạ xoa ngón tay, một mặt ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Liền thấy sắc mặt ba không tốt lắm nhìn chằm chằm vào bé.
Tư Hạ rụt cổ, ngoan ngoãn ngồi xuống, kêu một tiếng lấy lòng: “Ba.”
“Ừ.” Tư Mộ Hàn không nói chuyện, âm trầm lên tiếng.
Tư Hạ nghiêng đầu sang trái, lại sang phải, như là rốt cục xác định Tư Mộ Hàn không có tức giận, mỉm cười và nheo mắt nói: “Ba vừa mới hôn dì Hạ nha…”
Tư Mộ Hàn tức giận nhìn Tư Hạ liếc mắt một cái: “Không có.”
Tư Hạ khoa trương một bàn tay che miệng, tay kia thì đong đưa chỉ vào Tư Mộ Hàn nói: “Có!”
Tư Mộ Hàn như là dùng hết nhẫn nại, nhấc cổ áo bé xách bé từ trên người mình đi xuống, nói: “Này không phải là không thơm đến sao?”
“Vâng.” Tư Hạ đi theo anh, nhanh chóng quên đi chuyện vừa xảy ra.
Tư Mộ Hàn người cao chân dài, anh lại cố tình đi nhanh.
Tư Hạ đi theo phía sau anh, thang lầu có chút cao, bé có chút sợ hãi, liền đỡ tay vịn thang lầu, quay mặt xuống cầu thang, ngồi từng bước xuống cầu thang.
Mắt thấy Tư Mộ Hàn đã đến đại sảnh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, khuôn mặt nhăn lại vì tức giận: “Tư Ớt Xanh, muốn ôm!”
Tư Mộ Hàn quay đầu liếc nhìn bé một cái: “Con đường của mình, hãy tự mình đi.”
Tư Hạ nơi nào biết cái gì “Con đường của mình”, bé chỉ biết là Tư Mộ Hàn bảo bé: “Tự mình đi” .
Cô bé mím môi, một lát đưa lưng về phía dưới lầu, mặt hướng tới dưới lầu, dùng cả tay chân bò xuống thang lầu.
Trên đường có người hầu đi lại muốn ôm bé, bé lắc đầu lại lắc đầu: “Không cần ôm, tự cháu đi.”
…
Tư Mộ Hàn đi thẳng vào phòng bếp.
Anh mua biệt thự này trong một hoặc hai năm, chủ yếu là bởi vì anh luôn không thích nhà cũ, mỗi lần đợi ở nhà cũ liền cảm thấy không thích hợp.
Khoảng thời gian trước chuyển đến ở sát bên Lưu Chiến Hằng, chủ yếu là có chút tò mò đối với Nguyễn Tri Hạ, biệt thự này quá lớn, ngay cả anh và Tư Hạ vào ở cũng có vẻ trống rỗng.
Bây giờ dường như có ích.
Anh đi đến cửa phòng bếp liền dừng bước, không có đi vào.
Nguyễn Tri Hạ đưa lưng về phía anh, cầm trong tay hai hộp thịt, tựa hồ là cố gắng xác định loại thịt, thần sắc thập phần nghiêm cẩn.
Mái tóc dài được buộc gọn gàng thành đuôi ngựa ở sau ót, tay áo vén lên, lộ ra cánh tay nhỏ gầy.
Cô bỏ một trong những hộp thịt xuống, lại kiễng chân để tìm thứ gì đó trong tủ chứa đồ, cánh tay vươn quá đỉnh đầu, quần áo bị kéo căng, vòng eo của cô nhỏ nhắn mà rõ ràng.
Không hiểu khiến người tâm động.
Tư Mộ Hàn bình tĩnh, đưa tay ra giữ vị trí ngực trái, mặt tối sầm.