Thẩm Lệ tắt điện thoại, không tiếp chuyện.
Cố Mãn Mãn nghĩ một lúc, vẫn là nói: “Chị với anh họ em thế nào? Vẫn ổn chứ?”
Thẩm Lệ hơi ngừng lại một chút: “Em cảm thấy thế nào?”
“Em cảm thấy, anh chị có vẻ như…” Cố Mãn Mãn cân nhắc, không biết nên nói thế nào.
Thẩm Lệ nói thẳng: “Bọn chị chuẩn bị chia tay.”
Cố Mãn Mãn giật mình, cô giảm tốc độ xe lại, nhỏ tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Lệ im lặng khá lâu.
Cố Mãn Mãn nghĩ Thẩm Lệ chắc sẽ không trả lời đâu thì Thẩm Lệ lại từ từ nói.
“Không phù hợp.”
Cố Mãn Mãn quay đầu liếc nhìn Thẩm Lệ một cái, Thẩm Lệ vẫn đang suy tư.
“Vẫn là có duyên không phận.”
Cố Mãn Mãn nghe cô nói như vậy, cũng kinh ngạc kêu lên một tiếng “A”
Thẩm Lệ với Cố Tri Dân sao lại có duyên không phận chứ?
Cô ta là thật sự nhìn không ra, hai người Thẩm Lệ với Cố Tri Dân có vấn đề gì à.
Nếu không có duyên, hai người cũng nên sớm kết hôn rồi chứ, sao có thể đợi đến bây giờ mới ở bên nhau.
“Không có duyên” thật là một lý do xài rất tốt, trường hợp nào cũng dùng được.
“Tới rồi.” Thẩm Lệ nói.
Lúc này Cố Mãn Mãn mới phát hiện, đã tới chỗ Thẩm Lệ họp.
Cố Mãn Mãn mở cửa xe ra, chờ Thẩm Lệ xuống xe thì nói: “Chờ chị họp xong em lại đến chị về.”
Thẩm Lệ gật gật đầu: “Lái xe cẩn thận.”
......
Một khi Thẩm Lệ đã họp thì rất ít khi dừng lại giữa chừng, đến tận một giờ chiều mới họp xong, cô đặt cơm trưa.
Nhân viên đặt giúp Thẩm Lệ một phần.
Người đó thấy cô là người bệnh, nên chu đáo đặt cho cô một phần ăn dinh dưỡng, ít dầu mỡ.
Thẩm Lệ ngồi ăn cùng nhân viên, họ đều rất quan tâm Thẩm Lệ, vui vẻ trò chuyện, lâu lâu cũng không quên hỏi Thẩm Lệ có muốn uống nước không, cần khăn giấy hay không.
Thẩm Lệ chậm rãi ăn với họ, cô ăn còn nhiều hơn bình thường nữa.
Mấy nhân viên ăn xong thì ngồi tại chỗ trò chuyện với Thẩm Lệ.
Tinh ——