Nguyễn Tri Hạ tức giận đưa tay kéo mạnh nón anh xuống, khiến cho nguyên gương mặt của anh bị che khuất hẳn: “Hức!”
Cô trừng mắt liếc anh, rồi quay trở về vị trí cầm lái, khởi động xe chuẩn bị về.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ khởi động xe, Tư Mộ Hàn cũng không dám quấy rối cô nữa.
Nguyễn Tri Hạ trực tiếp lái xe về thẳng nhà cô.
Cô để cho Tư Mộ Hàn vào nhà trước, rồi từ trong tủ giày lấy đôi dép nam đưa cho anh: “Anh tự thay giày đi.”
Cô vừa xoay người đóng cửa, eo cô đã bị siết chặt, cô cảm nhận hơi ấm từ ngực đàn ông đang áp sát vào lưng mình.
Vừa mới vào nhà còn chưa kịp mở điều hòa, trong nhà vốn dĩ đã nóng, giờ thêm cái ôm của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ càng cảm thấy người mình như muốn bốc lửa.
Nguyễn Tri Hạ thử kéo tay Tư Mộ Hàn đang ôm cô ra, nhưng không được, cô chỉ biết bất lực lên tiếng: “Tư Mộ Hàn, anh buông ra trước, em phải mở điều hòa.”
Nghe vậy Tư Mộ Hàn liền thả cô ra, nhưng cô vừa xoay người, liền bị Tư Mộ Hàn áp sát tới đẩy cô sát vào cửa.
Anh cúi đầu, lại tiếp tục hôn cô.
Có vẻ như là chiều cao của hai người chênh lệch nhiều, anh phải cúi người không thoải mái, nên anh liền ẵm cô lên để cho chiều cao của hai người ngang nhau.
“Anh bỏ em xuống đi! Nóng chết đi được!” Có ai như anh vậy không, vừa mới vào đến nhà đã giở trò lưu manh.
Tư Mộ Hàn lại cắn môi cô, ú ớ nói không rõ: “Vẫn chưa đủ nóng.”
Vốn dĩ Nguyễn Tri Hạ không phải là đối thủ của anh, mỗi khi Tư Mộ Hàn cứng đầu muốn làm gì thì cô chỉ còn mỗi cách phục tùng mà thôi.
Tư Mộ Hàn ẵm cô đi thẳng vào phòng ngủ.
Niềm ham muốn dục vong mãnh liệt của anh, khiến cho Nguyễn Tri Hạ phải thả lỏng người lên tiếng với giọng khàn khàn: “Anh ngồi mười mấy tiếng trên máy bay không mệt sao? Anh nghĩ ngơi trước đi, em còn phải đi chợ mua đồ về nấu cơm.”
“Anh không mệt.” nói xong, Tư Mộ Hàn liền ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ với ánh mắt tràn đầy nguy hiểm: “Em đang nghi ngờ thể lực của anh sao?”
“Không có.”
“Anh sẽ chứng minh cho em thấy.”
“Em không muốn thấy.”
“Không muốn nhìn? Vậy em xoay lưng về phía anh đi.”
“…”
Thực tế đã chứng minh Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ quá ngây thơ.
Sau khi vào phòng ngủ, Tư Mộ Hàn lại ẵm cô vào phòng tắm.
Tư Mộ Hàn đặt cô xuống, mở vòi hoa sen: “Tắm trước đã.”
Anh ngồi mười mấy tiếng trên máy bay, nên toàn thân anh là mùi mồ hôi.
Nguyễn Tri Hạ tìm cách giãy dụa: “Em không muốn tắm.”
“Vậy em tắm cho anh.” Tư Mộ Hàn bắt đầu cởi quần áo.
Cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ bị Tư Mộ Hàn áp cô vào bờ tường làm một trận.
Hai người đã cách khoảng thời gian khá lâu không thân mật như vậy, khi trở ra giường, Nguyễn Tri Hạ đã mệt lả người, không còn tý sức lực nào.
Tư Mộ Hàn điều chỉnh điều hòa xong, lại kéo cô vào lòng mình, hôn nhẹ lên trán cô: “Em mệt thì ngủ một chút đi.”
Có thể vì giọng nói của Tư Mộ Hàn quá dịu dàng, Nguyễn Tri Hạ nhắm mắt liền ngủ thiếp đi.
Cảm nhận hơi thở của cô nằm trong lòng anh đã nhịp nhàng hơn, Tư Mộ Hàn rón rén ngồi dậy nhìn mới phát hiện Nguyễn Tri Hạ đã ngủ say.