Lấy điện thoại ra nhìn rất nhiều lần , rõ ràng cảm giác thời gian đã trôi qua rất lâu rồi nhưng khi mở điện thoại ra lại phát hiện kỳ thật chỉ mới qua 10 phút mà thôi. Sau rất nhiều lần nhìn rồi lại tắt đi như vậy , Nguyễn Tri Hạ trực tiếp mở khóa điện thoại ra , mím môi gọi một cuộc điện thoại cho Trần Mộc Châu.
“Tút , tút , tút…” Một khoảng thời gian dài trong điện thoại chỉ có âm thanh “tút tút” đơn điệu như vậy. Ngay khi Nguyễn Tri Hạ cho rằng không ai nghe máy , đang định tắt đi gọi lại thì bên kia điện thoại truyền tới một giọng nam trong trẻo mang theo chút nghi hoặc: “Xin hỏi cô tìm ai?”
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày , nhanh chóng lục lọi tất cả ký ức trong đầu mình cũng không tìm được giọng nói của ai giống với giọng người này , suy nghĩ một lát mới thử mở miệng đáp: “Trần Mộc Châu , là cô à?”
“Cô tìm Mộc Châu có chuyện gì thế , cô ấy đang tắm , có chuyện gì tôi có thể giúp cô thông báo lại. Cô ấy bị thương nên tôi phải nhanh chóng quay lại đó.”
Giọng nói của đàn ông vừa trong trẻo lại vừa chậm rãi nghe rất thoải mái , Nguyễn Tri Hạ hơi nhướng mày , thật sự không ngờ tới câu trả lời của người này sẽ là như vậy , đảo mắt hai vòng rồi cười khẽ một tiếng: “Bị thương à…”
Thật sự khiến tôi vô cùng sung sướng!
“Xin hỏi cô còn ở đó không? Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.” Thấy thời gian đã trôi qua khá lâu mà đầu bên kia không xuất hiện âm thanh gì nữa , Dương Thừa Húc nhíu mày đưa mắt nhìn màn hình đang hiện lên thông báo của cuộc gọi , xoa đầu , trong lòng yên lặng nhủ thầm: Đúng là một người kỳ quái!
“Phiền anh giúp tôi nói với cô ta một tiếng , nói là tôi đang đợi cô ta. Nếu như hôm nay cô ta không có thời gian thì tôi sẽ quay trở về.”
Nếu như bị thương mà ngay cả tắm rửa cũng không thể tự dùng tay của mình được thì hiển nhiên là bị thương không hề nhẹ , vốn dĩ Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cơ hội mình có thể nắm chắc cứu được Lê Quốc Nam ngay cả một phần cũng không đủ. Bây giờ xem ra , cơ hội thành công của cô là gấp đôi rồi.
“Được , tôi sẽ chuyển lời giúp cô , nhưng mà rốt cuộc cô là ai?” Nói một đống lời kỳ lạ không ra sao , bây giờ còn nói đang đợi Mộc Châu , cho dù Dương Thừa Húc ngu xuẩn cũng biết chuyện này có chút gì đó không thích hợp cho lắm. Nụ cười trên mặt biến mất trong nháy mắt , giọng điệu lạnh lùng.
“Anh không cần biết tôi là ai , chỉ cần chuyển lời giúp tôi là được rồi. Nhưng mà nể tình anh nhiệt tình phối hợp giúp đỡ tôi như vậy , chỗ tôi có chút tin tức , anh có muốn biết không?” Tận dụng hết tất cả cơ hội ngăn cản hành động của Trần Mộc Châu , một người đàn ông có thể giúp một người phụ nữ tắm rửa , giữa hai người họ nảy sinh loại quan hệ nào không cần nhìn cũng có thể đoán ra được. Người có thể khiến Trần Mộc Châu tình nguyện leo lên , không có chút bối cảnh sau lưng căn bản là chuyện không có khả năng xảy ra.
Người đàn ông giống như vậy , tính độc chiếm đều mạnh đến đáng sợ , một người phụ nữ ở bên ngoài nói yêu anh ta , nhưng tận đáy lòng lại luôn nhớ mãi không thể nào quên một người đàn ông khác. Nếu như chuyện này xảy ra với cô , Nguyễn Tri Hạ chắc chắn cũng không thể chịu đựng nổi chứ nói gì đến người đàn ông như này.
“Một người xa lạ mà nói , có khả năng là người đang vô cùng hận Mộc Châu. Cô cảm thấy tôi cần phải tin tưởng sao?”
“Thừa Húc , nhanh lên đi , em không đứng vững được…”
Giọng nói sắc lạnh của người đàn ông trộn lẫn với giọng điệu mềm mại quyến rũ của Trần Mộc Châu cùng nhau truyền tới. Biểu cảm trên gương mặt Nguyễn Tri Hạ hơi ngưng trệ một chút , sắc mặt nghiêm túc.
“Nếu như anh không muốn biết thì dứt khoát cúp điện thoại là được rồi , còn ở đây nói nhiều với tôi như vậy làm gì nữa! Trước kia Trần Mộc Châu là dạng người gì , tôi không biết anh có rõ ràng hay không nhưng trong lòng cô ta có người khác , chuyện này hẳn anh cũng cảm nhận được chút ít chứ! Lần này tôi phải qua đây chờ đợi cô ta , nguyên nhân chủ yếu là vì Trần Mộc Châu đang muốn trở lại bên cạnh người đàn ông kia…”
“Cô là Nguyễn Tri Hạ.”
Lời nói bị cắt ngang khiến Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần , người này chỉ dựa vào chút tin tức đã có thể phân tích được cô là ai chắc chắn vô cùng hiểu rõ chuyện của Trần Mộc Châu trong quá khứ. Nghĩ tới đây , sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ hơi trầm xuống , có thể biết được nhiều tới vậy , thân phận của người đàn ông kia đã được khắc họa vô cùng sống động rồi. Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng cúp máy , sắc mặt nghiêm túc hơn rất nhiều.