“Tôi cảm thấy cô ấy không giống đang lừa tôi.” Nguyễn Tri Hạ đúng là tin Thẩm Lệ.
“Vậy không phải là được rồi sao.” Lưu Chiến Hằng nở nụ cười: “Nếu em đã cảm thấy là có thể tin được, vậy chính là có thể tin cô Thẩm.”
Lời nói của Lưu Chiến Hằng càng khiến Nguyễn Tri Hạ mờ mịt hơn.
Cô cảm thấy, cách ở chung giữa cô và Lưu Chiến Hằng một chút cũng không giống vợ chồng sắp cưới, ngược lại giống như bạn bè tri kỷ hơn.
Ở cùng một chỗ cũng không khác gì bạn cùng phòng, mỗi ngày ở chung đều tự nhiên không có một chút mờ ám nào.
Nguyễn Tri Hạ đắn đo, sau đó hỏi ra vấn đề trong lòng mình: “Chúng ta thật sự là vợ chồng sắp cưới sao?”
Lưu Chiến Hằng nghe vậy, biểu cảm trên mặt cũng nhạt đi rất nhiều, giọng nói thái độ khác thường còn có chút cân nhắc: “Em cảm thấy chúng ta có giống vợ chồng sắp cưới không?”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Không giống.”
Lưu Chiến Hằng nghe vậy, bất thình lình nở nụ cười.
Sau đó, anh ta đứng dậy, hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Đợi lát nữa về cùng nhau, hay là bây giờ đi luôn? Nếu bây giờ muốn đi, tôi có thể kêu xe giúp em.”
Anh ta vừa đơn giản vừa thô bạo nói sang chuyện khác, đương nhiên Nguyễn Tri Hạ cũng nhìn ra.
Cô cảm thấy vấn đề vừa rồi của anh ta, là câu nói có hàm ý khác.
Sau khi cô tỉnh lại, người mà cô nhìn thấy đầu tiên là Lưu Chiến Hằng.
Đối với cô bây giờ, có lẽ Lưu Chiến Hằng là người mà cô hiểu rõ nhất.
Nhưng mà, bây giờ cô lại lờ mờ cảm thấy, Lưu Chiến Hằng lại là người phức tạp nhất.
Lưu Chiến Hằng vỗ vỗ của vai cô, trong giọng nói còn mang theo một tia an ủi: “Không cần suy nghĩ nhiều, thuận theo tự nhiên đi.”
Nguyễn Tri Hạ cũng không nhiều lời, chỉ gật gật đầu nói: “Tôi sẽ chờ đến tối rồi về cùng với anh.”
Dù sao bây giờ cô về sớm thể cũng không có việc gì làm.
Lưu Chiến Hằng gọi điện thoại gọi cho cô một bữa trà chiều, dọn phòng nghỉ bên cạnh ra cho cô.
Toàn bộ buổi chiều, Lưu Chiến Hằng đều có người bệnh.
Nguyễn Tri Hạ chỉ có thể nghe thấy âm thanh nói chuyện với nhau rất nhỏ, cũng không nghe rõ bọn họ nói gì.
Nhưng mà, cô cũng không tò mò cho lắm, dù sao đây cũng là chuyện riêng của người ta.
Thẳng đến sáu giờ tối, Lưu Chiến Hằng mới làm việc xong.
Anh ta vừa thu dọn đồ vừa hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Hôm nay sẽ không về nhà nấu cơm, muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Nguyễn Tri Hạ không có hứng thú, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện so sánh DNA.
Lưu Chiến Hằng gật gật đầu: “Được.”
Trước khi đi, trợ lý của Lưu Chiến Hằng lại cho anh ta xem sắp xếp lịch trình ngày hôm sau.
Bây giờ Nguyễn Tri Hạ mới biết Lưu Chiến Hằng bận đến mức nào, khó trách thường xuyên tăng ca đến muộn như vậy.
Hai người ngồi vào xe rồi, Nguyễn Tri Hạ lên tiếng hỏi anh ta: “Mỗi ngày anh đều bận như thế à?”
“Hôm nay tan ca đúng giờ, không tính là bận.” Lưu Chiến Hằng vừa khởi động xe vừa quay đầu nói với cô.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu, xuyên qua cửa sổ nhìn thoáng qua phòng khám và điều trị của Lưu Chiến Hằng.
Căn nhà độc lập ba tầng lầu, trong ồn ào có yên tĩnh, diện tích rất nhỏ, nhưng người đến khám bệnh cũng không ít.
Căn nhà này có lẽ cũng rất đắt tiền.
Lưu Chiến Hằng đúng là rất có tiền.
Cô nghĩ đến người phụ nữ tên Nguyễn Hương Thảo mình gặp lúc trưa ở Kim Hải.