Vì tối hôm trước nói chuyện với Tư Mộ Hàn quá lâu, hôm sau lúc Tư Mộ Hàn đi tới công ty, Nguyễn Tri Hạ vẫn còn chưa tỉnh.
Đợi đến lúc cô tỉnh dậy thì mặt trời đã lên đến đỉnh rồi.
Cô dựa vào thành giường.
Tư Đình Phong và Tư Liên vẫn luôn muốn giấu giếm bí mật, đó là chân tướng vụ án bắt cóc Tư Mộ Hàn và mẹ anh.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ một lúc, trong đầu chợt lóe lên, Tư Mộ Hàn muốn điều tra chắc không phải chỉ là họ đã lên kế hoạch bắt cóc như thế nào, anh muốn điều tra tại sao họ lại lên kế hoạch bắt cóc, tại sao họ là làm vậy với anh và mẹ anh.
Họ muốn giấu giếm có khả năng không chỉ là chân tướng vụ bắt cóc mà còn là nguyên nhân của âm mưu bắt cóc.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ tới đây, liền nhanh chóng gọi điện cho Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn rất nhanh đã nhận điện thoại: “Tỉnh rồi à.”
Nguyễn Tri Hạ vội vàng nói: “Tư Mộ Hàn, em vừa nghĩ rồi, em thấy bây giờ quan trọng nhất là tìm ra nguyên nhân năm đó họ lên kế hoạch bắt cóc, họ đều là những người thân thiết nhất với mẹ anh, tại sao lại đột nhiên trở nên nhẫn tâm như vậy, chắc chắn là muốn giấu giếm bí mật nào đó, em nghi ngờ nguyên nhân họ động tay động chân với ông nội và nguyên nhân họ làm vậy với mẹ con anh là giống nhau!”
Tư Mộ Hàn nghe Nguyễn Tri Hạ nói, rất lâu không lên tiếng.
Nguyễn Tri Hạ gọi anh một tiếng: “Tư Mộ Hàn? Anh có đang nghe em nói không?”
“Đang nghe.” Giọng nói của Tư Mộ Hàn trầm thấp hơn.
Anh không phải kiểu người bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng người hiểu anh có thể nghe ra sự biến hóa trong tâm trạng của anh từ lời anh nói.
Nguyễn Tri Hạ cắn môi, tiếp tục nói: “Em thậm chí cho rằng, họ bắt trộm Tư Hạ đi, cũng liên quan đến việc giấu giếm gì đó của họ.”
Lần này, đầu điện thoại bên kia là một mảng trầm mặc.
Nguyễn Tri Hạ một lúc lâu không thấy tiếng của Tư Mộ Hàn, bèn nói: “Tư Mộ Hàn, anh sao thế?”
Tư Mộ Hàn ngữ khí vô cùng kiên quyết: “Anh biết rồi, nhớ những gì anh nói tối qua không, việc này em đừng bận tâm nữa.”
Anh nói rồi, trực tiếp cúp máy.
Nguyễn Tri Hạ nhìn màn hình điện thoại hiện danh bạ điện thoại, có chút thất thần.
Tư Mộ Hàn sao lại cúp điện thoại rồi?
Trước đây anh đều để cô cúp trước mà.
Tư Mộ Hàn cúp điện thoại của Nguyễn Tri Hạ, nắm chặt điện thoại trong tay, khớp ngón tay trắng bệch ra.
Thời Dũng ôm một tập văn kiện đi vào, liền nhìn thấy Tư Mộ Hàn toàn thân lạnh lùng nghiêm túc đứng lặng trước cửa sổ.
Cậu ta để văn kiện lên bàn làm việc của Tư Mộ Hàn, rồi mới cất giọng: “Cậu chủ.”
“Có thuốc không?”
Tư Mộ Hàn không quay đầu lại, nhưng lời này là anh đang hỏi Thời Dũng, vì trong phòng làm việc chỉ có hai người là anh và Thời Dũng.
Thời Dũng bản thân không hút thuốc, nhưng lúc nào cũng đem theo thuốc lá trên người.
Thời Dũng lấy hộp thuốc lá ra, châm một điếu rồi đưa cho Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn không nhận điếu thuốc mà cậu ta đưa, mà lấy cả hộp thuốc, tiện tay cầm cái bật lửa đi luôn.
Tư Mộ Hàn nhắm mắt, cho điếu thuốc lên môi, ngữ khí lạnh nhạt: “Cậu đi ra ngoài đi.”
Thời Dũng hơi do dự, cuối cùng vẫn nhắc Tư Mộ Hàn: “10 phút nữa có cuộc họp…”
Tư Mộ Hàn không nói, Thời Dũng biết anh đã nghe rồi.