Thẩm Lệ ngồi trên ghế sofa chơi game, Cố Tri Dân thì xem công thức nấu ăn trên máy tính bảng.
Hoàn toàn giống như một người đàn ông nội trợ.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Lệ nằm trên ghế sofa xem TV, Cố Tri Dân thì ngồi bên cạnh cầm điện thoại di động.
Cô nghiêng người thì phát hiện Cố Tri Dân đang đọc công thức nấu lẩu nấm.
Cảm giác được Thẩm Lệ đang lại gần, Cố Tri Dân đưa điện thoại cho Thẩm Lệ, ra hiệu cho cô nhìn.
Vẻ mặt Thẩm Lệ khó hiểu: “Anh muốn làm món này?”
“Trưa mai ăn món này, sao vậy?” Cố Tri Dân hỏi.
“Anh…” Thẩm Lệ ngừng một chút, thận trọng hỏi: “Anh thực sự không sao chứ?”
“Anh không sao, anh thì có chuyện gì?” Cố Tri Dân nở nụ cười như thường ngày, hơi trêu chọc và đùa cợt.
“Mấy ngày tôi nằm viện, Thịnh Hải có xảy ra chuyện gì không?” Trong thời gian nằm viện, mỗi ngày Cố Tri Dân đều ở bên cạnh, không chịu để cô nghịch điện thoại, nói cô cần tĩnh dưỡng cho tốt.
Mà Cố Tri Dân đã mấy ngày không đi làm.
Vì vậy, cô cảm thấy có phải là Thịnh Hải xảy ra chuyện gì không.
Nếu không, sao Cố Tri Dân có thể nhàn rỗi như vậy được.
Cố Tri Dân chán ghét nhìn Thẩm Lệ: “Thẩm Tiểu Lệ, em không thể nghĩ tốt hơn một chút à? Không phải là đang hỏi anh có sao không mà là hỏi cái nồi cơm có sao không thì có.”
Thẩm Lệ tiện tay cầm gối ôm lên đập vào người Cố Tri Dân: “Tôi là đang quan tâm anh, tôi quan tâm anh là sai ư?”
Nhìn thấy Thẩm Lệ lại muốn giơ gối ôm lên đập mình lần nữa, Cố Tri Dân vội vàng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng, dỗ dành nói: “Được rồi, được rồi, anh biết rồi, tay em còn đang bị thương, em cũng nên chú ý một chút, đừng đụng phải…”
Thẩm Lệ đặt gối ôm xuống, lúng túng dịu giọng, hỏi Cố Tri Dân: “Anh thật sự không có chuyện gì giấu tôi chứ?”
Cố Tri Dân tăng thêm ngữ khí, nhấn mạnh từng chữ một nói: “Thật sự không có.”
“Được rồi, tôi tin anh.” Thẩm Lệ hất cằm lên, miễn cưỡng tin tưởng anh.
Cố Tri Dân cong môi, kéo cô vào lòng: “Tổ tông nhỏ à, em an phận một chút đi, bớt giãy giụa lại, dưỡng thương cho thật tốt đi.”
Thẩm Lệ nhỏ giọng phản bác: “Cái gì mà tổ tông nhỏ chứ, Cố Tri Dân, anh sến súa quá đi mất…”
“Được được được, anh sến súa.”
“…”
Hai người ôm nhau ngồi trên sofa nói chuyện một lúc thì Thẩm Lệ ngủ thiếp đi.
Mấy ngày nay, Thẩm Lệ đều ở trong bệnh viện, làm việc và nghỉ ngơi khá đúng giờ, đến giờ này thì ăn cơm, đến giờ này thì đi ngủ.
Sau khi Thẩm Lệ ngủ, Cố Tri Dân lại ôm cô ngồi trên sofa một lúc, xác định cô đã ngủ rồi, anh mới ôm cô đi vào phòng ngủ.