“Có việc gì cứ nói thẳng là được rồi, con từ lúc nào biến thành vòng vo như thế?”“Công tước Otto nheo đầu lông mày, nét mặt không giãn ra, nếu như lúc này mà không bất tiện thì đã tự mình đứng lên đóng cửa rồi.
“Con với Mộ Hàn ra ngoài điều tra việc bảo vệ của Abel, Aren, Elison và Alex mất tích. Ông ngoại đã từng nghe qua sự việc này chưa ạ?” Không nghĩ đến là mới bắt đầu đã nói hết, Nguyễn Kiến Định do dự ngẩng đầu nhìn ông ta.
“Có phải là muốn hỏi rằng sự việc này có phải do ông làm hay không hả?
Hà cớ gì phải úp úp mở mở như vậy, các con không mệt chứ ông thấy rất mệt mỏi.” Công tước Outuo hắng giọng một tiếng, biểu cảm có chút thấy phiền phức, giọng điệu cũng không tốt cho lắm.
“Con đương nhiên là sẽ không hoài nghỉ ông ngoại, chỉ là sự việc này có chút quá khéo léo rồi, con không muốn nghe người khác nói ra kết quả điều tra, con chỉ tin lời của ông, nếu như ông nói không có chút liên quan nào tới ông con cũng tin.”
Trực tiếp đến cuộc gặp này, anh ta không chỉ muốn thăm Công tước Otto mà quan trọng hơn là hỏi rõ về sự việc này.
“Con đến chính là để chứng minh con đang hoài nghỉ ông, Nguyễn Kiến Định, lẽ nào trong lòng con, ngay cả niềm tin vào ông ngoại này cũng không có sao?”
Công tước Otto nhìn anh ta, lông mày nhíu chặt như đang gặp sự việc gì đó không thể giải thích được, ánh mắt vẫn có chút hung dữ.
“Con đương nhiên không có ý hoài nghi ông ngoại, chỉ là ông ngoại, ông có thể dễ dàng lấy ra những thứ như vậy sau đó lại giấu bọn con động đến thứ này, cái này nếu đúng thật là ông làm, thì bọn con cũng đâu thể biết được chứ!”
Nói đến đây, Kiến Định hận đến mức không thể tách đầu mình ra, xem bên trong rút cục là đựng những thứ gì, rõ ràng lúc mới đến đây thì không nghĩ như vậy, nhưng không nghĩ răng chỉ vài ba câu nói liền đã nói ra hết rồi, thật là…
“Ông không quan tâm con hoài nghỉ ông hay không, nhưng tốt nhất thời gian này đừng đến tìm ông;đợi con nhớ hết những nội dung trên đó rồi đến tìm ông vẫn chưa muộn.” Công tước Otto liếc mắt nhìn Nguyễn Kiến Định, lạnh lùng hắng giọng rồi chuyển bước đi lên lầu.
| Nguyễn Kiến Định lần này không ngăn lại, công tước Otto nói đúng, lần này anh ta cũng chỉ lo lắng thừa thãi. Bình thường thì làm gì có chuyện dễ bị dẫn dắt đến thế, không biết sớm đã đưa người chạy đi đâu rồi.
Lúc này Nguyễn Minh Tú cũng từ phía sau tiến lại, nhìn thấy biểu cảm của ông ngoại với Nguyễn Kiến Định như hai người xa lạ, đối mặt nhau, chỉ là một người đứng còn một người ngồi, đương nhiên biểu cảm không tốt đẹp gì.
“Ông ngoại, thế này là thế nào, sao con thấy ông có chút buồn bực không vui thế?” Nguyễn Minh Tú đứng bên cạnh hỏi ông ta, rất nhạy bén phát hiện ra bâu không khí này có gì đó không ổn, bình thường cho dù là có chút ít lời nhưng cũng không đến nỗi nghiêm trọng như này…
“Ông không sao, con mau chóng về nhà đi, có thời gian rảnh thì tìm Tri Hạ chơi, con bé là đứa khá náo nhiệt, con nhiễm một chút tính cách của nó cũng sẽ tự nhiên hơn.”
Nhìn thấy nét mặt không tự nhiên của Nguyễn Kiến Định. Công tước Otto hắng giọng rồi nói tiếp: “Muốn biết tất cả thông tin chỉ tiết thì tự đi điều tra là được rồi…” Con át chủ bài cũng đã đưa cho anh ta, công tước Otto đã hoàn †oàn yên lòng.
Nhưng vẻ mặt của Nguyễn Minh Tú có chút không đúng, cô ấy chỉ vừa mới đi ra ngoài có vài phút, bên trong sao đã biến thành đầy mùi thuốc súng rồi, cô ấy nhớ rõ ràng là Kiến Định trước đây là người mà ông ngoại thích nhất mà?
Chưa làm rõ được vấn đề, nhưng có người bên cạnh dẫn dắt, Nguyễn Minh Tú cũng không có gì căng thẳng, cứ coi như là mình đang nghe lời cầu nguyện vậy,nghe hai người nổi giận, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở một cách nhàm chán, cuối cùng thì ngồi xuống nền nhà!
Nhưng tình hình này cũng không duy trì quá nhiều thời gian, cũng chỉ khoảng năm ba phút, hai người rất nhanh đã kết thúc chủ đề này rồi, sắc mặt Nguyễn Kiến Định trùng xuống, kéo tay Nguyễn Minh Tú ra ngoài, không quên câm lấy tập tài liệu.