Nguyễn Tri Hạ hơi ngạc nhiên vì Tư Mộ Hàn lại nhẹ nhàng khi nhắc tới mẹ mình với cô như vậy.
Nói xong những lời này, Tư Mộ Hàn lại cố ý giải thích một câu: “Nhà không có nữ giúp việc rất bất tiện.”
Nguyễn Tri Hạ nháy mắt một cái, cô không để ý tới lời giải thích sai lầm, Tư Mộ Hàn vì cô nên mới cố ý mời thím Hồ về ư?
Nghi ngờ và ý nghĩ của Nguyễn Tri Hạ đều biểu hiện trên mặt, Tư Mộ Hàn ho nhẹ một tiếng, mặt trầm xuống: “Nhanh đi ăn sáng.”
“Ưhm”Nguyễn Tri Hạ xoay người, chậm rãi đi ra ngoài.
Đi được nửa đường cô đột nhiên dừng lại, cười như một con cáo nhỏ: “Tư Mộ Hàn, anh biết tối qua anh đã làm gì không?”
Tư Mộ Hàn hơi hí mắt: “Làm gì?”
Ngày hôm qua, lúc ở Kim Hải đúng là anh có ý tưởng muốn mượn cớ say rượu để được ở cùng với Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng rượu kia mạnh hơn anh nghĩ nên anh lại say thật.
Anh biết mình trở về bằng cách nào, cũng biết là Nguyễn Tri Hạ thay quần áo cho anh, nhưng một vài chi tiết nhỏ, ví dụ như anh đã nói gì thì anh cũng không nhớ rõ.
“Không có gì, tôi đi ăn sáng đây.” Nguyễn Tri Hạ thấy sắc mặt anh không đổi nên cũng biết là anh không nhớ.
Không nhớ mới tốt, nếu nhớ ra thì không biết Tư Mộ Hàn có đánh cô không?
Khi Nguyễn Tri Hạ đang ăn trong phòng ăn, Tư Mộ Hàn cũng bước xuống.
Nguyễn Tri Hạ vừa dùng cháo vừa đưa mắt liếc nhìn anh.
Người đàn ông này lại tới làm gì?
Tư Mộ Hàn ngồi xuống trước mặt cô, vẻ mặt hơi nghiêm túc, anh im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: “Không phải em giống cô ấy, mà là cô ấy giống em.”
Nguyễn Tri Hạ ngậm cái thìa trong miệng, vẻ mặt mê man nhìn anh ta.
Cái gì mà cô như người ta, người ta như cô.
Tư Mộ Hàn cũng không có ý giải thích với cô mà nói:
“Tôi chỉ nói một lần thôi về sau không nên suy nghĩ lung tung nữa.”
“ Anh nói vậy là có ý gì?”
Nguyễn Tri Hạ bỏ cái muôi trong miệng ra, sau đó sững sờ lên tiếng hỏi anh ta.
“Tôi nói rồi tôi chỉ nói một lần.”
Mặc dù vẻ mặt Tư Mộ Hàn rất bình tĩnh nhưng ánh mắt của anh ta lại nhìn về nơi khác không được tự nhiên cho lắm
Anh ta không đợi Nguyễn Tri Hạ trả lời đã đứng dậy:
“Tôi còn có việc phải xử lý cô tiếp tục ăn đi.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn bóng lưng của anh ta biến khỏi cửa phòng ăn mới chậm chạp phản ứng lại, anh ta nói vậy là có ý gì.
Cô đâu còn nhớ tới đồ ăn, sau khi ném cái muỗng đi liền đuổi theo anh ta.
Cô đuổi kịp Tư Mộ Hàn ngăn ở trước mặt anh ta nói:
“Anh nói cho ràng lời anh vừa nói đã.”
“ Tôi đã nói rất rõ ràng.”
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn vẫn lạnh lùng như cũ không thay đổi chút nào.
Nguyễn Tri Hạ vẫn không hiểu nên ngẩng đầu hỏi anh ta:
“Anh nói tôi giống ai?”
Tư Mộ Hàn quay đầu sang một bên không nói lời nào.