Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

”Sao anh họ lại như vậy nhỉ…” Trong giọng nói của Cố Mãn Mãn mang theo một tia tức giận: ”Anh ấy bị điên rồi, không có tìm hiểu rõ đã cho chị dừng công việc.”



Cố Mãn Mãn thấy dáng vẻ không việc gì của Thẩm Lệ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: ”Chị Tiểu Lệ, chị không tức giận à?”







”Nếu tức giận có tác dụng thì chị còn bị cho dừng việc không?” Thẩm Lệ lười biếng tựa vào ghế nhìn về hướng cách đó không xa, trong mắt phủ một lớp sương mù khiến người ta nhìn không ra cảm xúc của cô.



”Chị Tiểu Lệ, chuyện này chị định xử lý thế nào?” Tuy Cố Mãn Mãn chỉ là một người đại diện mới, không nhiều kinh nghiệm nhưng cũng biết nguyên tắc mọi chuyện đều phải lấy nghệ sĩ nhà mình làm trọng.



Mặc kệ cuối cùng giải quyết như thế nào thì nhất định phải tối đa hóa lợi ích của Thẩm Lệ, mà suy nghĩ của Thẩm Lệ cũng rất quan trọng.







Thậm Lệ rất hài lòng việc Cố Mãn Mãn có thể hiểu rõ như vậy, may mà bình thường không có làm phụ lòng cô.



Thẩm Lệ chỉnh quần áo trên người mình, chậm rãi đứng dậy: ”Vậy thì đi gặp tổng giám đốc Cố một chút đi, dù sao anh ta cũng là bạn trai của đương sự, không phải sao?”



”Đợi tôi ở đây, tôi đi nói với Tri Hạ một tiếng.”



Chuyện của Thẩm Lệ, nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, chỉ cần cô đồng ý thì lúc nào cũng có thể nói với Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Tri Hạ sẽ nói Tư Mộ Hàn, như thế có thể giải quyết xong xuôi rồi.



Nhưng Thẩm Lệ trước giờ lại không phải kiểu người trốn tránh vấn đề như vậy.



Bởi vậy nên sau khi dùng bữa xong, Nguyễn Tri Hạ vốn định cùng cô nghĩ cách gì đó, nhưng lại bị Thẩm Lệ đuổi về nghỉ ngơi.







Nhưng Thẩm Lệ không ngờ là cô bị công ty đình chỉ công tác rồi.



Nguyễn Tri Hạ vừa nằm xuống liền nói với Tư Mộ Hàn về chuyện của Thẩm Lệ chứ không hề có ý định đi ngủ.



Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.



“Vào đi” Nguyễn Tri Hạ từ trên giường xoay người ngồi dậy, cất giọng nói.



Phòng nghỉ được bố trí đơn giản, không có khóa cửa, nên Thẩm Lệ trực tiếp đẩy cửa bước vào.



“Tiểu Lệ” Nhìn thấy Thẩm Lệ bước đến, trên gương mặt Nguyễn Tri Hạ hiện lên một nụ cười.



Căn phòng hơi nhỏ, Thẩm Lệ đứng bên cạnh cửa chứ không tiến hẳn vào trong: “Buổi chiều mình ra ngoài có chút chuyện, buổi tối xong việc sẽ đến tìm cậu”



Những lời này của Thẩm Lệ không chỉ khiến cho Nguyễn Tri Hạ ngạc nhiên, mà còn khiến cho người đang chăm chú nhìn điện thoại là Tư Mộ Hàn cũng phải ngước mắt lên nhìn về phía cô.



Nguyễn Tri Hạ hỏi cô: “Buổi chiều cậu còn có cảnh quay sao?”



“Công việc của tớ tạm thời dừng lại rồi, cũng may là có thể ra ngoài giải quyết một số chuyện” Thấy Nguyễn Tri Hạ định mở miệng nói gì đó, Thẩm Lệ liền cắt ngang: “Đừng lo, nếu như tớ không giải quyết được sẽ tự tìm đến sự giúp đỡ của cậu”



Nguyễn Tri Hạ biết rõ tính cách của Thẩm Lệ, nghe cô nói vậy bèn gật đầu.



“Đúng rồi, tớ sẽ đưa chìa khóa xe dã ngoại cho hai người, nếu mệt thì lên xe mà nghỉ ngơi” Thẩm Lệ nhét chìa khóa xe vào tay Nguyễn Tri Hạ.



Phim trường vô cùng lộn xộn, Thẩm Lệ sợ Nguyễn Tri Hạ với Tư Mộ Hàn không quen.



Nguyễn Tri Hạ cũng không từ chối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK