Hai năm qua, thời gian cô ở cùng Tư Mộ Hàn không nhiều, cuối cùng sẽ có tình trạng thế này, dù Tư Mộ Hàn thông minh hơn người nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một người bình thường.
Ngay cả khi anh có mạnh mẽ cũng chỉ có một thân thể, chịu đựng quá nhiều tự nhiên sẽ hao tổn nghiêm trọng.
Tư Mộ Hàn xoa đầu cô, lùi về sau nhíu mày nói: “Cười một cái.”
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười một cái so với khóc còn khó coi hơi.
“Quá khó nhìn…”
“…” chữ còn chưa nói ra, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nhào vào trong ngực của anh.
Tư Mộ Hàn rủ mắt, ngừng một chút mới đưa tay ôm cô: “Không có việc gì.”
Nguyễn Tri Hạ không nói chuyện, cứ như vậy ôm anh.
…
Địa điểm ăn cơm vẫn là chỗ hẹn cũ—— Kim Hải.
Lúc đến Kim Hải, tâm trạng Nguyễn Tri Hạ đã ổn định.
Trong thời gian này Cố Tri Dân thật sự có chút bận rộn, nhưng khi Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ hẹn anh đi ăn, anh lập tức dẹp công việc sang một bên, đến thẳng Kim Hải.
Anh còn tới Kim Hải trước so với Nguyễn Tri Hạ.
“Tư Tư đâu?” Cố Tri Dân nhìn bọn họ một chút, nói xong mới vỗ đầu nhớ ra: “Còn chưa tới cuối tuần, bé còn phải đi học.”
Nguyễn Tri Hạ đứng dậy: “Em đi phòng vệ sinh một chút.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy, cũng đi theo nói: “Anh đi cùng em.”
“Anh đợi ở đây nói chuyện cùng Cố Tri Dân đi, em đi một lúc rồi trở về.” Nguyễn Tri Hạ bất đắc dĩ đẩy anh vào chỗ ngồi, quay người đi ra.
Đợi khi Nguyễn Tri Hạ ra ngoài, Cố Tri Dân lập tức đổi lại vẻ mặt nghiêm túc: “Đình Kiên, cậu biết gần đây Tri Hạ đang làm gì sao?”
Tư Mộ Hàn không lập tức nói chuyện.
Cố Tri Dân nóng nảy: “Cậu không biết sao?”
“Biết.” Tư Mộ Hàn nhàn nhạt lên tiếng.
Cố Tri Dân tức giận nói: “Cậu biết, cậu cũng mặc kệ không quan tâm?”
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, Cố Tri Dân biết tình hình thân thể Tư Mộ Hàn, liền âm thầm cho người nhìn chằm chằm Lưu Chiến Hằng cùng Tạ Ngọc Nam, đối với chuyện của Tri Hạ Chị, anh tự nhiên là biết.
Tư Mộ Hàn nhìn về phía cửa, nói: “Bác sĩ nói thân thể tôi không tốt, không nên mệt nhọc.”
Khóe miệng Cố Tri Dân giật giật một cái: “Tôi biết, nhưng cậu trước kia không phải là không cho cô ấy đụng vào những chuyện này sao? Bây giờ lại tùy ý để cô ấy làm những chuyện này?”
“Cô ấy muốn làm.” Tư Mộ Hàn nghĩ đến cái gì đó, cong môi: “Những người kia hiện tại sớm đã không xong, bây giờ cũng chỉ là muốn giải quyết tốt hậu quả mà thôi, cô ấy muốn thay tôi làm chút việc, cứ để cô ấy làm.”
Cố Tri Dân nhíu mày: “Như vậy cũng được sao?”
Anh thấy chuyện như vậy nên là để đàn ông giải quyết, cũng không phải cảm thấy không muốn phụ nữ nhúng tay vào mà chỉ sợ các cô sẽ bị tổn thương.