Nguyễn Tri Hạ cũng không hiểu rõ hoàn cảnh nhà họ Tư lắm, bình thường cũng không nghe ai nhắc tới, thế nên cũng không biết Tư Mộ Hàn còn có một chị gái sinh đôi.
Nơi này không phải nơi nói chuyện, Trần Tuấn Tú và Tư Ân Nhã vừa đi, ba người liền đi vào thang máy.
Vừa vào thang máy, Tư Gia Thành liền quan tâm hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Chị Tri Hạ, mấy ngày nay có khỏe không? Bọn họ đều nói chị đẩy ông, nhưng em không tin.”
Nguyễn Tri Hạ nghe Tư Gia Thành nói xong, cảm động vỗ vỗ vai cậu: “Tôi không sao.”
Mấy ngày nay cô đều ở trong nhà, trừ ăn ra chỉ có nằm, làm sao có thể có chuyện gì được.
Tư Gia Thành nở nụ cười: “Chị không có việc gì là tốt rồi, cho dù có chuyện gì, anh họ cũng sẽ bảo vệ chị.”
Ngày đó trong bệnh viện nếu Tư Mộ Hàn không nói, Tư Gia Thành cũng không biết.
Nguyễn Tri Hạ cong môi, cười có chút miễn cưỡng.
Cô vốn có việc muốn nói cho Tư Mộ Hàn, Tư Gia Thành lại đến nên cô cũng chưa có mở miệng.
Tư Mộ Hàn và Tư Gia Thành cùng đưa Nguyễn Tri Hạ tới cửa bệnh viện.
Tiễn Nguyễn Tri Hạ tới bệnh viện, vệ sĩ còn đang chờ ở đó.
Tư Mộ Hàn gương mặt lạnh lùng giao phó vệ sĩ: “Đưa mợ chủ trở về.”
Nguyễn Tri Hạ còn có lời muốn nói nên chưa có đi.
Tư Gia Thành có là đứa trẻ cũng phát hiện ra Nguyễn Tri Hạ còn có lời muốn nói với Tư Mộ Hàn, liền chỉ về phía bệnh viện: “Em đi lên trước.”
Cậu ta nói xong thì đi luôn.
Nguyễn Tri Hạ nhìn xung quanh, rồi kéo tay Tư Mộ Hàn, kéo anh đến một nơi hẻo lánh không có người.
Xác định xung quanh đều không có ai, Nguyễn Tri Hạ mới tiến sát lại một chút, vội vàng mở miệng: “Tư Mộ Hàn, buổi tối hôm giao thừa, em nhìn thấy cô và bố anh lén lút cùng tiến vào một phòng, nhưng rất nhanh liền đi ra, em cảm thấy giữa họ chắc chắn có bí mật…”
Đột nhiên Tư Mộ Hàn mạnh mẽ gạt bỏ cánh tay của Nguyễn Tri Hạ, không kiên nhẫn nói: “Đủ rồi!”
“Tư Mộ Hàn, những thứ em nói chính là sự thật.” Nguyễn Tri Hạ bực bội đưa tay gãi đầu của mình: “Anh phải tin em.”
“Đến bây giờ em vẫn còn chưa rửa sạch được hiềm nghi, tại sao anh phải tin em?” Sắc mặt Tư Mộ Hàn mang vô cùng lạnh lùng: “Còn nữa, đó là cô ruột và bố ruột của anh, ý của em là bọn họ hợp mưu hại ông nội, sau đó lại vu oan giá họa cho em? Quả thực hoang đường.”
“Em cũng không có ý gì…” Mặc dù lời cô vừa mới nói chính là có ý này, nhưng cô không có nói ra.
Sắc mặt Tư Mộ Hàn có chút cứng ngắc, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại.
Anh bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tri Hạ, giọng nói tràn đầy uy hiếp, ý tứ hàm xúc: “Đó không phải chính là lời em muốn nói sao? Cô anh và bố đều là ông nội sinh ra, bọn họ sẽ đi hại ông nội ư? Em cảm thấy anh sẽ tin sao?”
“Trước kia không phải anh nói chuyện của mẹ anh có quan hệ với nhà họ Tư sao? Anh….”
Tư Mộ Hàn không cho cô có cơ hội tiếp tục nói chuyện, trực tiếp xoay người, ôm ngang người cô, đem cô ôm vào trong xe, không chút tình cảm nói: “Không nên để cho anh nghe thấy mấy lời này nữa.”
Anh lập tức mặt lạnh, đóng cửa xe, quay người rời đi.
Cách cửa sổ xe, Nguyễn Tri Hạ nhìn anh cũng không có bước vào bệnh viện.
Cô thở dài tựa lưng vào ghế ngồi, siết chặt nắm đấm, nện một phát xuống chiếc đệm bên cạnh.
Thật khó đoán.
Tâm tư Tư Mộ Hàn thật sự rất khó đoán.
Mà ngay cả Tư Gia Thành cũng nói, Tư Mộ Hàn sẽ bảo vệ cô.
Thế nhưng bây giờ điều cô muốn biết nhất chính là trong lòng của Tư Mộ Hàn đang nghĩ gì.
Nếu không cô liền cảm thấy trong lòng bất an.
Mà thái độ của Tư Mộ Hàn vốn lạnh lùng như vậy, chuyện gì cũng giấu kín.
Đoán cũng không thể đoán được tâm tư của anh, mà thái độ của anh ta lại lạnh lùng như vậy, Nguyễn Tri Hạ không biết cô nên làm sao để tin tưởng anh.