Tư Hạ vẻ mặt hưng phấn: “Dì Hạ.”
“Chào buổi sáng Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ cười cười với Tư Hạ, vô tình quay đầu, chợt nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang nhìn chằm chằm cô không nháy mắt.
Nguyễn Tri Hạ ngẩn ra, gật gật đầu với Tư Mộ Hàn, gọi một tiếng: “Ngài Tư.”
“Ừm.” Tư Mộ Hàn lạnh nhạt trả lời một tiếng, sau đó dẫn Tư Hạ đi vào thang máy.
Sau khi bọn họ đi, Nguyễn Tri Hạ lắc lắc đầu, Tư Mộ Hàn thật sự là một người khó nắm bắt.
Tối hôm qua cô gọi thức ăn bên ngoài cho anh, có lẽ Tư Mộ Hàn có cho Tư Hạ ăn rồi.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy hình như mình hơi quan tâm hai ba con này rồi, tuy rằng cô rất thích Tư Hạ. . . . . .
Quên đi, không suy nghĩ nhiều như vậy nữa.
Khi Nguyễn Tri Hạ về đến nhà thì nhận được điện thoại của Thẩm Lệ.
“Tri Hạ, tớ có một chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu.” Giọng nói của Thẩm Lệ nghe thấy rất nghiêm túc.
“Lúc nào, ở đâu?” Sau khi trải qua chuyện cửa hàng lần trước, Nguyễn Tri Hạ luôn rất cẩn thận.
Sau khi cô xuất viện cũng không xem phim điện ảnh và phim truyền hình gì đó nữa, cho nên cô cũng không biết Thẩm Lệ là nghệ sĩ.
Thẩm Lệ nói: “Tớ tới đón cậu.”
Thẩm Lệ cúp điện thoại rồi lập tức lái xe đi tìm Nguyễn Tri Hạ.
Cô ấy suy nghĩ suốt một buổi tối, cảm thấy mình vẫn nên nói hết chuyện trước đây cho Nguyễn Tri Hạ biết.
Nguyễn Tri Hạ có quyền được biết, cô có một đứa con gái.
Cũng không biết tên Lưu Chiến Hằng kia tính toán cái gì, nhưng vẫn cảm thấy không hề đơn giản.
Thẩm Lệ lái xe đón Nguyễn Tri Hạ đến Kim Hải.
Vừa lên xe, Nguyễn Tri Hạ đã hỏi Thẩm Lệ: “Sao thế? Sắc mặt khó coi như vậy?”
Nguyễn Tri Hạ không qua lại nhiều với Thẩm Lệ, nhưng vẫn nhìn ra được Thẩm Lệ là một người có tính cách hoạt bát.
Nhưng mà lúc này người như Thẩm Lệ đang căng mặt, nhìn qua giống như có chút căng thẳng.
Thẩm Lệ lắc đầu: “Có chút căng thẳng.”
Cô ấy nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: “Tớ có một chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu, đợi lát nữa cậu. . . . . . Quên đi, lát nữa rồi nói.”
Nguyễn Tri Hạ thấy thế thì gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.
Hai người cùng nhau đi vào Kim Hải. VietWriter chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Thẩm Lệ đưa thực đơn đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ: “Muốn uống gì? Có đói bụng không?”
Thật ra Nguyễn Tri Hạ không đói bụng cũng không khát, nhưng thấy Thẩm Lệ căng thẳng như vậy, nên vẫn gọi một ly cà phê.
Thẩm Lệ thăm dò hỏi: “Gần đây cậu có nhớ tới một vài chuyện trước kia không?”
“Không có.” Biểu cảm trên mặt Nguyễn Tri Hạ nhạt đi một ít.
Mấy ngày trước đã đi kiểm tra lại một lần, bác sĩ nói thân thể của cô hồi phục rất tốt.
Còn trí nhớ, cô một chút cũng không nhớ ra được, bác sĩ cũng bó tay không có cách nào với cô.
Không có một chút trí nhớ, trong lòng Nguyễn Tri Hạ cũng rất sợ hãi, cả người như đang treo trên không trung, không có một chút cảm giác chân thật nào.