Cô mang thai rồi? Tư Mộ Hàn nói không muốn sinh có thể sinh sau.
“Thật hay giả? Bác sĩ anh không khám sai đấy chứ?” Cô gần đây mặc dù bị Tư Mộ Hàn cưỡng chế không cho phép ra ngoài, nhưng Tư Mộ Hàn thời gian này cũng không cùng cô làm chuyện đó.
Lẽ nào là những lần không dùng biện pháp trước đây?
Nhưng mà, làm sao có thể trúng dễ dàng như vậy?
Bác sĩ cung kính nói: “Cho nên chúng tôi cần cô kiểm tra kỹ càng một lần nữa, mới có thể đưa ra kết quả chính xác.”
“Đi đi.” Giọng nói của Tư Mộ Hàn nghe ra dịu đi rất nhiều, xuyên qua một chút vui mừng không phát hiện ra.
Nguyễn Tri Hạ mím môi, đành phải đi làm kiểm tra một lần nữa.
Cuối cùng lúc có kết quả, Nguyễn Tri Hạ trong đầu vẫn có chút lơ mơ.
“Chúc mừng cậu chủ, mợ chủ, quả thực là đã mang thai rồi.”
Tư Mộ Hàn nhận lấy tờ kết quả xét nghiệm, biểu cảm trên mặt cũng không biến đổi quá nhiều, xem xong, gật đầu: “Ừ.”
Nguyễn Tri Hạ cũng không có tâm tư quan tâm anh có biểu cảm gì.
Cô có chút sững sờ bị Tư Mộ Hàn dắt ra khỏi bệnh viện, lúc trở lại xe, còn có chút tinh thần không chăm chú.
Cô mặc dù không nghĩ mình mang thai sinh con sớm đến như vậy, nhưng nếu như sinh đứa bé ra, cô nhất định sẽ sinh ra.
Chỉ là, cái cảm giác này quá mức kì diệu rồi.
Cuối cùng vẫn là bị Tư Mộ Hàn đạt được, cho dù trước đây anh đã nói có thể không sinh trước.
Nguyễn Tri Hạ xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tay lại không tự chủ che ở trên bụng.
Bên người truyền tới giọng nói trầm thấp của Tư Mộ Hàn: “Không vui sao?”
“Còn anh? Anh vui sao?” Nguyễn Tri Hạ quay đầu, mắt lạnh nhìn anh.
Mạc Đình Chi nghe vậy, sắc mặt có chút căng thẳng, không nói gì.
Lúc đó, điện thoại của cô reo lên.
Điện thoại là Thẩm Lệ gọi tới.
“Cậu đi đâu vậy? Tớ đến Kim Hải rồi!”
“Tớ mang thai rồi.”
Nguyễn Tri Hạ nhàn nhạt nói một câu mà làm Thẩm Lệ tức giận đến mức chửi thề: “Shit! Cậu nói gì? Cậu nói lại lần nữa xem! Bà đây không tin!”
Ngữ khí câu này, thật là giống hệ với Cố Tri Dân. truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Nguyễn Tri Hạ đành phải nói lại lần nữa: “Tớ mang thai rồi.”
Nghe thấy giọng nói của Nguyễn Tri Hạ không giống là đùa, Thẩm Lệ mới tin.
“Vậy… cậu muốn sinh sao?”
“Nếu không thì sao?” Nguyễn Tri Hạ cắn môi, lộ ra một vẻ mặt tựa như cười mà không cười.
Cô cũng không chú ý tới, một bên tay đang siết chặt của Tư Mộ Hàn.
Đến lúc Nguyễn Tri Hạ nói xong điện thoại, Tư Mộ Hàn ở bên cạnh mới lên tiếng hỏi cô: “Còn đi Kim Hải.”
Anh cố giữ một bộ mặt hỉ nộ không rõ, hình như có chút không vui.
Cô bây giờ mang thai không phải là như ý anh rồi sao? Sao lại bày ra sắc mặt này để làm gì?
“Đi chứ.” Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, tinh thần mệt mỏi.