Anh lại gọi cho Cố Mãn Mãn.
“Anh họ, lại có chuyện gì vậy? Chị Tiểu Lệ cũng đã về nhà rồi…” Cố Mãn Mãn phàn nàn nói.
Tay đang nhấn nút thang máy của Cố Tri Dân bất động ở đó, một câu nói của Cố Mãn Mãn để sắc mặt của anh bỗng nhiên thay đổi: “Em nói cái gì chứ, cô ấy đã về nhà? Cô ấy nói với em hồi nào vậy, gọi điện thoại nói hay là gọi messenger?”
Giọng điệu của Cố Tri Dân vừa vội lại vừa lạnh, Cố Mãn Mãn bị giật mình, cũng không dám oán trách, vội vàng nghiêm túc nói: “Nửa tiếng đồng hồ trước đó, em gọi điện thoại cho chị Tiểu Lệ, chị ấy nói với em trong điện thoại.”
“Xác định là cô ấy gọi hả?” Cố Tri Dân lại hỏi.
Cố Mãn Mãn nghi ngờ nói: “Đương nhiên là chị ấy rồi, nếu không thì còn có thể là ai được? Anh họ, rốt cuộc là anh bị cái gì vậy, anh như thế này trông rất kỳ lạ.”
Trong cái nhìn của Cố Mãn Mãn, đây chỉ là một chuyện đơn giản mà thôi, vậy mà Cố Tri Dân lại gấp đến không chịu được.
Cô ấy không hiểu được chuyện này có gì mà gấp.
Chị Thẩm Lệ cũng chỉ là giận hờn vu vơ mà thôi…
Tại sao Cố Tri Dân lại khẩn trương như vậy, làm cứ như là chị Thẩm Lệ đã xảy ra chuyện gì vậy đó, làm cho cô ấy cũng khẩn trương theo.
“Tút…”
Nhưng mà Cố Tri Dân căn bản cũng không có thời gian dư thừa để ý đến cô ấy, trực tiếp cúp điện thoại luôn.
Cố Tri Dân đứng ở cửa thang máy, trong lòng bất ổn.
Thẩm Lệ nói với Cố Mãn Mãn đã về nhà rồi, nhưng mà anh lại không nhìn thấy cô ở trong nhà.
Cố Tri Dân ép bản thân mình phải tỉnh táo lại, hình như là anh lại nghĩ đến cái gì đó, gọi một cuộc điện thoại cho mẹ của mình.
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói của Tần Nhân lần truyền đến: “Ôi chao tổng giám đốc Cố đó à? Trong thời gian cấp bách mà lại có thể nhính ra thời gian gọi điện thoại cho mẹ, có chuyện gì vậy?”
Cố Tri Dân nói thẳng: “Mẹ đến nhà họ Thẩm nhìn thử xem Thẩm Tiểu Lệ đã về nhà chưa vậy.”
Tần Nhân còn cảm thấy kỳ lạ, nếu như là bình thường thì Cố Tri Dân sẽ nói vài câu với bà ấy, vậy mà hôm nay lại không có phản ứng.
Không chỉ có như thế, vừa mở miệng thì liền nói đến Thẩm Lệ.
Là một người mẹ nhạy cảm, bà đã nhận ra được chuyện này không đơn giản.
“Con tìm con bé làm gì vậy? Tự con không biết hỏi con bé hả?” Tần Nhân chậm rãi nói.
“Mẹ cứ coi như là con cầu xin mẹ đi, mẹ muốn mua túi xách gì đó hay là nhà gì đó, muốn mua quảng trường khiêu vũ hay là loa bluetooth, con đều mua cho mẹ. Mẹ nhanh chóng đến nhà cô ấy xem thử đi, cô ấy có ở nhà hay không.” Nếu như lúc này Tần Nhân đang ở trước mặt của anh, chắc có lẽ là anh sẽ trực tiếp quỳ xuống cầu xin bà ấy.
Mặc dù là Tần Nhân luôn cảm thấy đứa con trai Cố Tri Dân này của bà vẫn không thể nào bớt lo được, nhưng cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ không khiến người ta bớt lo mà thôi, liên quan đến chuyện lớn, anh đều có thể tự mình làm chủ, có suy nghĩ riêng của mình.
Rất ít khi ăn nói khép nép cầu xin bà ấy như lúc này.