Mặt khác, chuyện ngày hôm nay xảy ra hơi đột ngột, cho dù Nguyễn Tri Hạ muốn nói cho Thẩm Lệ biết cũng không có cơ hội.
“Bây giờ tớ…” Nguyễn Tri Hạ dừng lại một lát để tìm một cách nói tương đối thích hợp hơn: “Và Tư Mộ Hàn sống cùng dưới một mái nhà.”
Giọng nói của Thẩm Lệ lập tức lên cao mấy độ: “Cậu khôi phục lại trí nhớ rồi à? Hay là ông chủ lớn đã khôi phục trí nhớ?”
Cách điện thoại, Nguyễn Tri Hạ có thể tưởng tượng được vẻ kinh ngạc của Thẩm Lệ lúc này.
Nguyễn Tri Hạ bật cười: “Không có.”
Cô cũng muốn khôi phục lại trí nhớ, nhưng sự thật vẫn không có tiến triển gì.
Cô và Tư Mộ Hàn thật sự được xem là vợ chồng cùng chung hoạn nạn, cùng nhau bị nổ ở trên đảo nhỏ, cùng nhau mất trí nhớ.
Nói vậy giống như cô và Tư Mộ Hàn rất yêu nhau vậy.
“Cậu không bận, chúng ta có thể tìm lúc nào đó gặp mặt đi.” Cô vừa vặn cũng có một số việc muốn hỏi Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ lập tức nhận lời: “Được.”
…
Ngày hôm sau.
Nguyễn Tri Hạ bị những tiếng bước chân “bịch bịch” ngoài cửa đánh thức.
Tiếng bước chân không phải quá nặng nề nhưng theo tần suất rất nhanh, có thể dễ dàng nghe ra được là tiếng bước chân của ai.
Quả nhiên, Nguyễn Tri Hạ mới ngồi dậy, đã nghe ngoài cửa vang lên tiếng nói dõng dạc của Tư Hạ: “Mẹ, rời giường thôi!”
Tư Hạ gọi xong còn giơ tay gõ cửa.
Ba lần đặc biệt theo quy luật.
Nguyễn Tri Hạ không nhịn được cười ra tiếng: “Được, mẹ dậy ngay đây.”
“Vâng.” Tư Hạ đáp một tiếng giòn giã rồi lại chạy đi.
Nguyễn Tri Hạ nghiêng tai, nghe tiếng bước chân “bịch bịch bịch” bên ngoài xa dần mới mỉm cười xuống khỏi giường.
Tư Hạ gọi Nguyễn Tri Hạ xong liền chạy đến gõ cửa phòng của Tư Mộ Hàn: “Tư Ớt Xanh, nên rời giường thôi.”
Không quá hai giây, Tư Mộ Hàn đã từ bên trong mở cửa ra.
Cùng lúc đó, Nguyễn Tri Hạ cũng vừa đi ra mở cửa phòng.
Ánh mắt cô nhìn lướt qua một vòng, tìm được Tư Hạ ở cửa phòng của Tư Mộ Hàn.
Nghĩ đến trên người mình còn mặc áo ngủ, Nguyễn Tri Hạ liền định đóng cửa và xoay người đi vào trong.
Lúc này, cô nghe được giọng điệu lạnh lùng của Tư Mộ Hàn vang lên: “Tư Hạ, ba cho một con một cơ hội nói lại.”
Nếu là trước đây, Tư Hạ đã sớm ngoan ngoãn gọi một tiếng “Ba”.
Nhưng lúc này Tư Hạ chợt muốn đùa giỡn nên chạy nhanh như chớp về phía bên Nguyễn Tri Hạ.
Cục thịt nhỏ lập tức nhào vào trong lòng Nguyễn Tri Hạ, kéo cánh tay của cô đi vào trong phòng cô: “Mẹ, mau vào đi, Tư Ớt Xanh tới rồi…”
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu liếc nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn hơi híp mắt nhìn cô, trên mặt không có cảm xúc gì đặc biệt, nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn có thể nhìn ra trên mặt anh có ý “Em dám bao che cho con bé thì em chết chắc rồi”.
Nguyễn Tri Hạ chỉ do dự một giây liền kéo Tư Hạ đi vào gian phòng, đồng thời giơ tay đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa này lọt vào trong tai Tư Mộ Hàn có vẻ kiêu căng lạ thường.
Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa còn chưa đóng lại một lúc lâu mới bật cười một tiếng, xoay người đi xuống tầng.