Ban đầu lúc cô biết Cố Mãn Mãn âm thầm liên hệ với Cố Tri Dân bởi vì chuyện của cô, cô đã cảm thấy tức giận.
Nhưng không phải cô cũng muốn lợi dụng chuyện Cố Mãn Mãn âm thầm liên hệ với Cố Tri Dân, để tìm Cố Tri Dân hỏi rõ ràng chuyện kia sao?
Cho nên, cô cũng không thể trách tội Cố Mãn Mãn được.
“Thật sao?” Cố Mãn Mãn mừng rỡ, đồng thời cũng thở phào một hơi.
“Thật, em không còn giống như Cố Mãn Mãn lúc đầu chị biết nữa.”
“Lúc đầu? Lần đầu tiên chị gặp em, chị cảm thấy em là người như thế nào?”
“Lỗ mãng, thần kinh thô, làm việc không có đầu óc…”
“Được rồi chị Tiểu Lệ, bằng này là đủ rồi, nói thêm là em không chịu nổi đâu, đừng nói nữa.”
“Vậy để chị nói đơn giản hơn một chút nhé?”
“Thôi thôi.”
Cố Mãn Mãn cảm thấy Thẩm Lệ đã nói rất rõ ràng rồi, gộp những lời cô vừa nói lại với nhau tóm gọn lại thành một chữ, đó chính là: Ngốc.
Đào Triển Minh cũng nói cô ngốc!
Nhắc đến Đào Triển Minh, Cố Mãn Mãn mới nhớ tới, hình như rất lâu rồi cô không gặp anh ta.
Cũng không biết Đào Triển Minh đang bận cái gì.
Hai ngày nay cô đăng tin lên bảng tin cũng không thấy Đào Triển Minh vào like.
“Tiểu Lệ.”
Một giọng nữ êm ái từ xa mà đến gần: “Sao cậu lại ở đây?”
Thẩm Lệ nghe thấy giọng nói này, dừng một chút mới quay đầu nhìn sang.
Quý Vãn Thư mặc một bộ đồ công sở màu trắng, bộ trang phục này không hề làm cho cô ta trông già dặn đi mà ngược lại còn làm nổi bật lên sự tài trí của cô ta, tôn lên vẻ trưởng thành và quyến rũ.
Lúc vừa nghe thấy giọng nói này, Thẩm Lệ đã biết là cô ta.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
“Ôi…, chân cậu bị sao vậy?” Quý Vãn Thư trợn to mắt, vẻ mặt quan tâm nhìn chân Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ: “Ngã.”
Trước giờ Thẩm Lệ và cô ta luôn bất hòa, lúc trước hai người vừa thấy mặt là chế giễu nhau, hiện tại cũng giống như vậy.
Quý Vãn Thư vẫn kỳ quái như cũ, Thẩm Lệ vẫn lạnh lùng như xưa.
“Làm sao lại ngã?” Quý Vãn Thư cũng không biết xảy ra chuyện gì, thoạt nhìn như là nhất định phải hỏi rõ nguyên nhân.
Thẩm Lệ cảm thấy hơi khó chịu.