Tư Mộ Hàn liếc thoáng qua trên lầu, tuy đã nhiều năm anh chưa đến nhà Tư Liên, nhưng anh vẫn còn nhớ phòng của Tư Liên.
Anh lên lầu, đi đến cửa phòng Tư Liên, đưa tay ra gõ cửa: “Cô ơi.”
Người trong phòng không có phản ứng gì, Tư Mộ Hàn nhếch môi, quay người rời đi, trên mặt không có ý cười.
Một lúc lâu sau, Tư Liên mới đi xuống.
“Mộ Hàn, cháu vừa tìm cô à?” Vẻ mặt Tư Liên áy náy: “Cô nằm trong phòng, ngủ thiếp đi mất, mơ màng nghe thấy cháu gọi, cô còn cho rằng mình đang nằm mơ.”
“Nếu cô mệt mỏi, cô có thể nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Giọng điệu của Tư Mộ Hàn rất thản nhiên, không nghe ra được tâm trạng của anh, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi người Tư Liên.
Tư Liên dường như bị ánh mắt của anh làm cho không được tự nhiên, bà ấy miễn cưỡng cười nói: “Cô không sao, chẳng qua là do lớn tuổi rồi, hơn nữa bây giờ là mùa hè, luôn khiến cho người ta không có tinh thần.”
“Cô phải chú ý đến sức khỏe nhiều hơn, cô còn chưa đợi được đến lúc anh cả kết hôn, chưa được bế cháu trai, đừng để bản thân giống như ông nội vậy.”
Giọng nói của Tư Mộ Hàn vốn dĩ đã trầm thấp, lúc này đây anh còn cố gắng nói chậm rãi, nghe qua có mấy phần cảm giác âm u.
Tư Liên sửng sốt, đem đề tài chuyển đến trên người ông cụ Tư: “Ông nội sao rồi? Ông có khỏe hơn không?”
Tư Mộ Hàn hơi nghiêng đầu, ngón tay dài của anh gõ lên thành ghế sofa, trong lời nói thể hiện ra mấy phần thờ ơ: “Cô quan tâm ông nội như thế, vì sao cô chú không về nước ở? Anh cả và Tiểu Thành đều ở trong nước.”
“Khoảng thời gian gần đây, cô chú cũng đang bàn bạc chuyện này…” Tư Liên buông tầm mắt xuống, không nhìn Tư Mộ Hàn.
Hai người nói chuyện một lúc, đều là những chuyện vụn vặt, không quan trọng.
Tư Mộ Hàn vẫn luôn quan sát Tư Liên, anh phát hiện mỗi khi bà ấy đối mặt với anh đều sẽ vội vàng nhìn sang chỗ khác, thỉnh thoảng còn đổi tư thế ngồi.
Tư Liên là cô cả nhà họ Tư, từ nhỏ trong nhà đã có giáo viên dạy lễ nghi, bà ấy luôn duy trì dáng vẻ ưu nhã, nhưng một loạt những hành động của bà ấy lúc này, đều thể hiện ra sự khẩn trương và bất an trong lòng bà ấy.
Tư Mộ Hàn cảm thấy việc này chỉ là vấn đề về thời gian.
Sau khi Tư Liên nói xong, Tư Mộ Hàn vẫn không lên tiếng.
Trong phòng khách yên tĩnh mấy giây, khi lần thứ ba Tư Liên đưa tay ra chạm vào chiếc cốc nước ở trước mặt, Tư Mộ Hàn mới ý tứ sâu xa nói một câu: “Cô à, lần này cháu đến nước M, cháu có một việc muốn hỏi cô.”
Tư Liên giống như bị hoảng sợ, bà ấy đột nhiên thu tay về: “Chuyện gì?”
Sau khi nói xong, ngay cả chính bản thân bà ấy đều đã ý thức được hành động vừa rồi của mình rất không tự nhiên, Tư Liên đành phải đưa tay ra cầm cốc nước, uống một ngụm.
Tư Mộ Hàn lấy bản báo cáo xét nghiệm DNA ra, ném xuống trên mặt bàn trà.
Tư Liên liếc thoáng qua anh, sau đó mới chậm rãi đưa tay ra lấy bản báo cáo xét nghiệm DNA.
Sắc mặt bà ấy dần dần trở nên trắng bệch, sau cùng, vẻ mặt của Tư Liên trở nên hoảng hốt, lúc nói chuyện đã không còn mạch lạc, không nói được một câu hoàn chỉnh: “Chuyện này… Mộ Hàn… Chuyện này…”
Ánh mắt Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Tư Liên, giọng nói của anh không giấu nổi âm trầm: “Cô à, cô không giải thích gì sao? Tất cả mọi người đều biết, năm đó lúc cô chú ở nước ngoài du học đã ở bên nhau, khi cô mười tám tuổi, cô sinh Trần Tuấn Tú, nhưng vì sao bố đẻ của Trần Tuấn Tú lại là anh trai của cô.”
Hai câu sau cùng, Tư Mộ Hàn cố ý nhấn mạnh.
Khi còn bé, anh nhìn thấy Tư Đình Phong và mẹ rất tình cảm.
Có điều, khi Tư Mộ Hàn lớn lên, nghĩ lại chuyện lúc còn nhỏ, anh mơ hồ cảm thấy, loại tình cảm này rất giả.
Người lớn đều biết đóng kịch, cũng biết nói dối.