Cố Tri Dân khoát tay, ra vẻ tức giận: “Nếu lần sau cậu còn như vậy, tôi sẽ không cho cậu bước vào Kim Hải nữa!”
Tư Gia Thành cười lấy lòng: “Không đâu không đâu, lần sau sẽ không dám vậy nữa.”
“Bốp!” Cố Tri Dân lại dùng sức vỗ vai Tư Gia Thành.
Sau đó mới quay đầu nói với Tư Mộ Hàn: “Tôi đã sắp xếp xong rồi, có việc gì thì gọi cho tôi.”
“Anh không ăn cùng chúng tôi sao?” Tư Gia Thành hỏi.
“Gia đình mấy người ăn, tôi tới xem náo nhiệt làm gì, bên tôi vẫn còn một bữa tiệc, đợi bên đó kết thúc tôi sẽ qua đây uống một ly với cậu.”
Cố Tri Dân nói xong thì nhìn Tư Mộ Hàn: “Đình Kiên, tôi đi trước đây.”
Tư Mộ Hàn gật đầu không cảm xúc.
“Tri Hạ, Hạ Hạ, chú đi đây.”
Tư Nguyễn ngọt ngào nói: “Tạm biệt chú Cố.”
Cố Tri Dân làm động tác hôn gió.
Tư Nguyễn nghiêng đầu, rồi lặng lẽ xoay mặt qua một bên, làm bộ như không thấy nụ hôn gió của Cố Tri Dân.
Nguyễn Tri Hạ cười xoa đầu Tư Nguyễn.
Cố Tri Dân đi rồi, bầu không khí vốn sôi động trong phòng bao cũng hạ nhiệt ngay.
Tư Mộ Hàn ngước mặt nhìn Tư Gia Thành: “Cậu gọi món đi.”
Tư Gia Thành nhận thực đơn, quay đầu hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Chị Tri Hạ, chị muốn ăn món gì?”
Nguyễn Tri Hạ định nói “Chị ăn gì cũng được” thì Tư Gia Thành bổ sung thêm một câu trước khi cô mở miệng: “Chị không được nói gì cũng được, chị phải nói tên món chị muốn ăn.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy thì mỉm cười bất đắc dĩ.
Ngay sau đó, cô nói tên hai món ăn.
Lúc này Tư Gia Thành mới bỏ qua cho cô.
Anh quay sang hỏi Tư Nguyễn muốn ăn gì.
Tư Nguyễn đi tới trước mặt Tư Gia Thành, cùng anh xem thực đơn, rồi chỉ vào mấy món ăn.
“Nhiều quá rồi, cháu ăn không hết đâu, mấy món này là được rồi, nha?” Tư Gia Thành rất kiên nhẫn với Tư Nguyễn.
Tư Nguyễn khó khăn lựa chọn nhưng vẫn gật đầu, có chút miễn cưỡng nói: “Vâng ạ.”
“Cháu không ăn hết sẽ lãng phí đó, nếu lát nữa cháu ăn hết mấy món này rồi, chúng ta lại gọi thêm được không?”
“Vâng ạ.”
“Ngoan.” Tư Gia Thành xoa đầu Tư Nguyễn, lúc này mới đưa thực đơn cho Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn chỉ liếc nhìn anh.
Tư Gia Thành hiểu ý ngay.
Anh sờ mũi, lấy thực đơn về.
Ý của Tư Mộ Hàn là để Tư Gia Thành gọi món là được, anh ấy lười gọi.
Tư Gia Thành đã sống chung với Tư Mộ Hàn một thời gian dài, đương nhiên cũng biết rõ sở thích của anh ấy.
Chọn món xong, phòng bao lại rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.