Phó Đình Tây cười lạnh: “Phải không? Lỗi sai hợp đồng đơn giản như vậy, ngay cả thực tập sinh mới ra trường cũng không thể không nhìn ra, huống hồ là cố vấn luật sư đã có ba năm trong nghề của quý công ty.”
Nguyễn Tri Hạ hơi kinh ngạc, sao anh ta có thể nhìn ra luật sư Hạ Lập Nguyên dẫn đến đã có ít nhất ba năm trong nghề trở lên?
Mắt luật sư đều tinh thế sao?
Nguyễn Tri Hạ cũng không lộ vẻ ngạc nhiên trong lòng ra mặt, lại còn dịu dàng nói: “Bố, luật sư của bố nên thay rồi.”
Hạ Lập Nguyên quay đầu mắng luật sư của mình: “Anh làm ăn kiểu gì vậy, mỗi cái hợp đồng chuyển nhượng cũng làm không được, tôi cần anh để làm gì nữa!”
Luật sư của ông ta vội cúi đầu nhận sai: “Xin lỗi chủ tịch, là tôi làm sai, có thể là tôi lấy nhầm hợp đồng rồi.”
Anh ta nói xong, từ trong túi công văn lấy ra một bản hợp đồng mới.
Hạ Lập Nguyên lăn lội trên thương trường bao nhiêu năm, không thể không có chút bản lĩnh, vì vậy ông ta đã sớm làm chuẩn bị.
Một bản hợp đồng có sai sót, một bản hợp đồng bình thường.
Phó Đình Tây nhận lấy bản hợp đồng mới cẩn thận nhìn xong hướng Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “ Không có vấn đề.”
……
Sau khi làm xong thư chuyển nhượng cổ phẩn, Nguyễn Tri Hạ gọi hai suất trà chiều đóng gói mang đi.
Còn tiền gọi thêm? Đương nhiên là Hạ Lập Nguyên trả tiền.
Rời khỏi club Kim Hải, Nguyễn Tri Hạ lấy ra một suất trà chiều đưa cho Phó Đình Tây, cười nói: “Luật sư Phó, hôm nay làm phiền anh.”
“Thiếu phu nhân khách khí rồi.”
Phó Đình Tây bình thường tuy không nhận mấy vụ án nhỏ như này, nhưng dẫu sao anh cũng làm thuê cho Tư Mộ Hàn, lại cùng hắn ta là chỗ quen biết, vụ này của Nguyễn Tri Hạ cũng không phức tạp, anh tất nhiên là sẽ không từ chối.
Còn một nguyên nhân nữa, anh cũng muốn xem xem, Thiếu phu nhân trong truyền thuyết rốt cuộc xấu đến mức nào.
Tuy rằng ăn mặc không thể bình thường hơn, nhưng với con mắt tinh tường của người đàn ông trưởng thành như anh ta, không những không thấy xấu, mà ngược lại còn rất đẹp.
Người đẹp ở nết không ở ngoài, đại ý chỉ những người như Nguyễn Tri Hạ.
Lúc cười rộ lên, khiến xung quanh bừng sáng.
“Rất cảm ơn anh đã giúp tôi, anh hẳn là rất bận, vậy tôi xin mượn hoa hiến phật, mời anh bữa trà chiều.” Từ tác phong mạnh mẽ của anh ta có thể thấy, anh ta chắc chắn là một luật sư rất tài giỏi, càng là người giỏi giang thì càng được người ta coi trọng, vậy càng phải bận rộn.
Phó Đình Tây thấy mặt cô tràn đầy thành ý, đưa tay ra nhận.
Anh ta có thể mang về cho Cố Tri Dân ăn, tên kia như là đầu thai từ heo, cái gì cũng ăn được.
Nguyễn Tri Hạ chân trước vừa rời khỏi, Hạ Lập Nguyên cùng luật sư của ông ta chân sau liền đi ra.
Hạ Lập Nguyên thực ra rất tò mò, Nguyễn Tri Hạ tìm đâu ra luật sư giỏi như vậy, vội tiến lên gọi: “ Vị này, xin dừng bước.”
Phó Đình Tây sắc mặt nghiêm túc nhìn Hạ Lập Nguyên: “ Ông Hạ có chuyện gì sao?”
Hạ Lập Nguyên ra vẻ sĩ diện, ho nhẹ một tiếng hỏi: “Nếu không chê, chúng ta cùng nhau đi uống một ly cà phê?”
Phó Đình Tây cười cười: “Xin lỗi, không có thời gian.”
Lão hồ ly này còn không thông minh bằng con gái ông ta, thời gian của anh ta còn quý hơn vàng, cứ tùy tiện người đến mời đi uống cà phê anh liền đi, thế chẳng phải anh bận chẳng xong nổi.
Ngược lại luật sư phía sau ông ta, lúc này lại lễ phép lên tiếng hỏi: “Họ của vị đây là?”
Phó Đình Tây cong môi: “Họ Phó.”
Sau đó nhấc chân rời đi.
Luật sư của Hạ Lập Nguyên lẩm bẩm nói: “Họ Phó, Phó . . . .”