*Rating là một đơn vị đo lường khán giả, dùng để chỉ số lượng khán giả bình quân trên 1 phút của một phương tiện truyền thông, của một chương trình hay thậm chí một mẩu quảng cáo tính bằng % dân số hoặc nhóm đối tượng có mục tiêu cụ thể.
Nguyễn Tri Hạ rời khỏi thành phố Hà Dương này một thời gian, ngoại trừ điều tra về chuyện của Tư Mộ Hàn mới đăng nhập vào trang web trong nước, bình thường thì không chú ý nhiều, cho nên cô không hay biết gì về chuyện của Nguyễn Hương Thảo.
Trước đây cô biết Nguyễn Hương Thảo muốn vào giới giải trí nhưng không ngờ cô ta làm thật.
“Tôi quên nói cho cô biết, trước đây khi tuyển diễn viên cho “Mất Thành”, Nguyễn Hương Thảo cũng tới thử vai. Đạo diễn không nhìn trúng cô ta, cô ta còn tính dùng quy tắc ngầm để được nhận vai đấy…”
Nguyễn Tri Hạ:
Chắc chắn Nguyễn Hương Thảo đến thử vai “Mất Thành” vì cô ta cũng không biết biên kịch “Mất Thành” là Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng hai ngày nay, chuyện này được truyền ra rồi, Nguyễn Hương Thảo chắc hẳn đã biết.
…
Lúc trở về, Nguyễn Tri Hạ mới ra khỏi phim trường thì thấy một chiếc xe dành cho người nổi tiếng màu trắng đã đỗ lại ở trước mặt cô.
Cửa xe được kéo ra, Nguyễn Hương Thảo đeo kính đen bước từ trên xe xuống.
Bây giờ là tháng tám, Nguyễn Hương Thảo vì muốn tạo dáng nên vẫn khoác chiếc jacket bằng da, cũng thật liều mạng.
Nguyễn Hương Thảo khoanh tay đi tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ, khẽ nâng cằm với vẻ cao quý nói: “Tôi nghe mẹ nói cô ở phim trường.”
Nguyễn Tri Hạ không nói lời nào, chỉ nhìn Nguyễn Hương Thảo.
Nguyễn Hương Thảo bị dáng vẻ hoàn toàn không để ý của Nguyễn Tri Hạ chọc giận, nhưng nghĩ đến mục đích của mình nên không thể làm gì khác hơn là cố nhịn xuống: ““Mất Thành” là do cô viết sao?”
“Đúng.” Nguyễn Tri Hạ muốn xem thử Nguyễn Hương Thảo rốt cuộc muốn giở trò gì.
Nguyễn Hương Thảo lấy chiếc kính râm xuống: “Cô có quan hệ không tệ với nhà sản xuất “Mất Thành” chứ? Tôi coi trọng kịch bản này, cũng không nhất định phải là vai nữ chính, sắp xếp một vai nữ số hai cho tôi, tôi sẽ bỏ qua chuyện giữa chúng ta trước kia, cô cũng có thể quay về nhà họ Nguyễn.”
Bỏ qua sao?
Nguyễn Tri Hạ cười lạnh: “Cái gì gọi là cô bỏ qua cho tôi, tôi từng làm gì cô sao? Về phần quay về nhà họ Nguyễn, cô có cầu xin tôi thì tôi cũng không muốn trở về.”
Nguyễn Hương Thảo không ngờ Nguyễn Tri Hạ lại không biết suy nghĩ như thế.
Cô ta tức giận đến mức biến sắc: “Đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho cô đấy. Tôi thấy cô ở bên ngoài lẻ loi một mình, mới cho cô một cơ hội quay về nhà họ Nguyễn, cô lại còn không biết suy nghĩ!”
Nguyễn Tri Hạ làm sao không biết suy nghĩ của Nguyễn Hương Thảo chứ.
Nguyễn Hương Thảo nói là cho cô một cơ hội quay về nhà họ Nguyễn, đơn giản là muốn Nguyễn Tri Hạ trở lại nhà họ Nguyễn để cô lại giả ngốc, giả xấu như trước đây, mặc cho cô ta sai khiến.
Nguyễn Hương Thảo tính toán đúng là rất hay, nhưng Nguyễn Tri Hạ sẽ không còn giả làm một kẻ ngu si để bị mắc lừa nữa.
“Tôi đúng là không biết suy nghĩ vậy đấy, cô vẫn nên để lại cơ hội này cho người khác đi.”
“Cô…”
Nguyễn Tri Hạ vòng qua Nguyễn Hương Thảo và đi thẳng.
…
Nguyễn Tri Hạ hiểu rõ người nhà họ Nguyễn, biết Nguyễn Hương Thảo sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Quả nhiên, qua ngày cô lại nhận được điện thoại của Nguyễn Lập Nguyên.
Nguyễn Lập Nguyên có một ưu điểm duy nhất, đại khái chính là nuông chiều con cái không giới hạn.
Đương nhiên, ngoại trừ Nguyễn Tri Hạ.