Thẩm Lệ: “Ò.”
Cố Tri Dân: “…”
“Không còn chuyện gì thì cúp máy trước đây.” Thẩm Lệ nói.
“E hèm.” Cố Tri Dân hắng giọng: “Em và Giang Vũ Thừa ăn cơm xong rồi sao?”
“Chứ sao?” Thẩm Lệ biết là Cố Tri Dân gọi đến để hỏi cái này mà, còn chọn giờ gọi đến nữa.
Cố Tri Dân thuận thế mà nói: “Đồ tây ăn không no đâu, anh biết một nhà hàng đồ Trung mới mở, Kha Trật và vợ cậu ta đã đi ăn qua rồi, nói mùi vị không tệ, cùng đi ăn đi.”
Ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Lệ gõ vào vô lăng hai cái, chậm rãi lên tiếng: “Em có nói là em đi ăn đồ tây sao?”
Cố Tri Dân: “…”
Thẩm Lệ cười lạnh một tiếng: “Cho anh một phút, tự mình ra đây.”
Căn bản không cần một phút, một giây sau, đối diện liền có chiếc xe bấm còi.
Thẩm Lệ nghe thấy tiếng còi, ngước mắt nhìn về phía trước, là xe của Cố Tri Dân.
Từ trong xe của Cố Tri Dân đúng lúc có thể nhìn thấy vị trí nhà hàng mà cô và Giang Vũ Thừa vừa nãy cơm khi nãy.
Hai mươi phút sau.
Thẩm Lệ bước vào nhà hàng Trung mới mở mà Cố Tri Dân nói, đi thẳng đến một phòng bao.
Vừa đẩy cửa ra, thì nhìn thấy Cố Tri Dân ngồi ở bên trong đó.
Cố Tri Dân đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn ăn, tư thế ngồi thẳng lưng giống như học sinh tiểu học, còn là loại học sinh được đánh giá ba tốt nữa.
Thẩm Lệ nhướng mày, không chút biểu cảm mà đi tới.
Thấy cô đi tới, Cố Tri Dân nhanh chóng đứng dậy, niềm nở mà giúp cô kéo ghế ra, cười hi hi nói: “Đến rồi à, mau ngồi đi.”
Sau khi thong dong mà nhìn anh một cái, Thẩm Lệ mới vuốt vuốt váy mà ngồi xuống.
Thẩm Lệ vừa ngồi xuống thì cứ mãi nhìn chằm chằm vào Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân có chút chột dạ mà khẽ khụ một tiếng, thử đưa menu cho Thẩm Lệ: “Hay là…chọn món đi?”
“Nữ diễn viên giữ dáng cũng là nguyên tắc nghề nghiệp, cái này cũng là anh nói mà, em đã ăn rồi.” Thẩm Lệ cố ý lấy lời của Cố Tri Dân trước đây nói ra để chặn họng anh.
Cố Tri Dân nghẹn lời: “Vậy để anh chọn tùy…”
Anh nói xong thì chậm rãi vùi đầu xuống, sau khi chọn vài món mà Thẩm Lệ thích ăn, rồi đưa menu cho nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ vừa đi, trong phòng bao lại chỉ còn hai người bọn họ, yên lặng đến nỗi cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy nữa.
Thẩm Lệ nhìn bộ dạng rụt rè của anh, có chút dở khóc dở cười.