“Ngài cứ nói đi, đừng ngại.” Ông ta không muốn cùng Abel ở chỗ này lãng phí thời gian, có thời gian ông ta càng muốn cùng Vũ Nguyên Hải ở bên nhau hơn.
“Không phải chuyện gì khó cả. Tôi không cần ông giẫãm vào vũng bùn của Tập đoàn Húc Nhật. Ông nên biết Nguyễn Kiến Định, cậu ta đang dẫn người đến điều tra tôi. Ông chỉ cần ngăn cậu ta lại và để cậu ta quay trở lại là được, vĩnh viễn không được xuất hiện ở nơi này.”
Ánh mắt của Abel trong nháy mắt hung ác khiến người ta không dám nhìn thẳng vào ông ta. Một lúc sau, ông ta nói tiếp: “Tôi không quan tâm ông dùng cách gì đuổi cậu ta đi, là sống hay chết, dù sao tôi cũng không quan tâm, chỉ cần ông trong vòng một tuân đem những người cậu ta mang theo dọn sạch thành phố này là được, tôi lập tức thả ông cùng người mà ông cất giấu kia rời đi.”
Những gì Nguyễn Kiến Định nói lần trước luôn mang đến cho ông ta một linh cảm không tốt, trong lòng như bị bịt kín một tâng bóng ma.
Mấy ngày nay đều khiến ông ta đứng ngồi không yên, hầu như không có cách nào để nghỉ ngơi tốt. Nếu không trừ khử được người này, lòng ông ta vĩnh viễn sẽ không yên ổn.
“Nguyễn Kiến Định không phải là người dễ đối phó. Abel, ngài phải biết rằng không chỉ có gia tộc Otto đứng sau lưng anh ta, mà còn có cả tập đoàn Húc Nhật mà Tư Mộ Hàn đã thu gọn vào trong túi. Nếu ngài để tôi một mình đi theo anh ta, thậm chí còn mang theo người đối phó anh ta, tôi nghĩ chưa đến hai ngày ngài có thể nhận xác tôi trở về. Ngài đây là kêu tôi tự dâng đầu mình lên cho kẻ địch sao?”
Tuy rằng ông ta biết không nên cự tuyệt. Nhưng điều kiện này thật sự là quá mức hà khắc, ông ta rất muốn rời đi, nhưng cũng không muốn chết vô ích như vậy. Giang Húc Đông siết chặt nắm đấm, giương lên khỏe miệng nhìn ông ta.
“Đương nhiên sẽ không để cho ông đi một mình. Tôi sẽ phải hai đội cho ông dùng. Ông muốn dùng như thế nào cũng không quan trọng. Tôi không quan tâm những người đó rất cuộc sống hay chết. Miễn là ông có thể đưa Nguyễn Kiến Định rời đi, làm cậu ta biến mất ở chỗ này, ông có thể tùy ý thích làm gì thì làm!”
Abel nhướng mày vẫy vẫy tay. Cách đó không xa, một ông lão lưng gù bước nhanh tới đưa cho ông ta một tờ giấy, sau đó cúi đầu, được đào tạo rất bài bản mà lùi lùi về phía sau nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. Trông ông ta không giống một ông già chút nào.
“Đây là người tôi giao cho ông. Tự mình đi ra ngoài đi. Bọn họ ở sân ngoài đã đợi sẵn rồi. Nhớ rằng ông chỉ có một tuần thôi đấy. Ông làm càng sớm càng có thể rời đi sớm hơn. Đương nhiên ông giúp tôi làm việc tôi tự nhiên sẽ giúp ông báo thù. Chỉ cần có thể thành công, tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ thật tốt cho nửa đời còn lại của ông, nhưng đừng để tôi thất vọng!”
Nói xong, Abel đứng dậy. Chiếc ghế xích đu vẫn đung đưa qua lại, người cũng đã đi xa.
Giang Húc Đông mím môi, mở tờ giấy ra đọc một chút. Trên tờ giấy ghi đầy tên người, nhìn từ góc độ này, Abel thật sự không keo kiệt chút nào. Bất kể là sống hay chết ông ta cũng thật sự muốn diệt trừ Nguyễn Kiến Định. Lần này mọi chuyện thực sự rất khó xử lý.
Chỉ có một tuần, ông ta phải nắm chặt thời gian. Sau khi xem xong, ông ta liền vội vàng đi ra sân trước, thoáng cái đã gặp những người đó đang đứng ở đây. Sau đó ông ta giải tán mấy người này trước, cầm tờ giấy đi vào phòng.
Vũ Nguyên Hải mấy ngày nay hiếm khi rảnh rỗi, mỗi ngày không phải ngồi ngẩn người thì là đi dạo quanh vườn. Có lúc tinh thần phấn chấn, còn nhờ Giang Húc Đông giúp chuẩn bị dược liệu và một số bán thành phẩm, chính mình tự chế biến tạo ra những thứ có hiệu ứng kỳ lạ.
Hôm nay, anh ta vừa mở mắt đã vô thức tìm kiếm bóng dáng của Giang Húc Đông, nhưng tìm một vòng cũng không tìm thấy ông ta. Dù sao cũng có rất nhiều lần khi anh ta tỉnh lại, Giang Húc Đông đã đi rồi.
Không biết có phải là ở lại đây không ra khỏi cửa quá hay lâu không, gần đây anh ta đối với hoa cỏ bên ngoài đặc biệt quan tâm. Hứng thú với thị phi ồn ào náo nhiệt bên ngoài cũng ngày một tăng lên.
Hôm nay hiếm khi dậy sớm, anh ta vươn vai ngáp dài đi ra ngoài, ngồi xổm trước một bó hoa hồng đỏ lộng lấy. Thấy đã là một buổi sáng khác, bên kia bức tường, âm thanh ồn ào náo nhiệt trong khu chợ ồn ào náo nhiệt truyền đến, Vũ Nguyên Hải nghiêng đội tại của mình lắng nghe.