Nguyễn Tri Hạ nhớ tới tối hôm qua, ở trong điện thoại Thẩm Lệ đa nói Tư Mộ Hàn đáng sợ.
Xem ra Tư Hạ cũng còn rất sợ anh.
Nguyễn Tri Hạ động viên tinh thần cho cô bé: “Không phải sợ, nếu ba dám hung dữ với con, mẹ sẽ giáo huấn ba giúp con.”
Tư Hạ mơ hồ hiểu rõ ý “giáo huấn”, nửa tin nửa ngờ dịch hai bước về phía Tư Mộ Hàn rồi quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cho cô bé một nụ cười khích lệ.
Nụ cười trên mặt Tư Hạ tươi hơn, cô bé bước nhỏ tới trước mặt Tư Mộ Hàn, nghiêng đầu nhìn mặt anh và gọi một tiếng với vẻ thăm dò: “Ba.”
Tư Mộ Hàn liếc mắt nhìn về phía cô bé, ánh mắt nhìn lướt qua bím tóc trên đầu cô bé rồi “Ừ” một tiếng không nặng không nhẹ xem như đã trả lời.
Sau đó, anh bắt đầu ăn sáng.
Nguyễn Tri Hạ mới chú ý thấy Tư Mộ Hàn vẫn không động vào bữa sáng.
Lẽ nào Tư Mộ Hàn đang đợi cô và Tư Hạ xuống à?
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ mang theo nghi ngờ này, ngồi xuống ở trước bàn ăn.
Tư Hạ là đứa trẻ ngoan nên vẫn nhớ lời Nguyễn Tri Hạ dặn.
Cô bé thấy Tư Mộ Hàn không mấy để ý tới mình thì dùng cả tay lẫn chân leo lên trên người anh.
Cô bé leo đến ngồi trên đùi của Tư Mộ Hàn, nắm lấy áo anh và hôn “bẹp” một cái lên trên mặt anh: “Ba, con yêu ba.”
Cô bé nói xong lại tò mò nhìn chằm chằm vào Tư Mộ Hàn, giống như đang chờ đợi phản ứng của anh vậy.
Nguyễn Tri Hạ ở bên cạnh cũng xem như đã thấy đủ rồi.
Cho dù không biết trước đây cô và Tư Mộ Hàn ở chung thế nào, nhưng trước mắt, trong kiến thức có hạn của cô, người dám càn rỡ ở trước mặt Tư Mộ Hàn như vậy cũng chỉ có Tư Hạ.
Từ lúc Tư Hạ leo lên trên người anh, Tư Mộ Hàn lo lắng cô bé ngã xuống nên thả dao nĩa xuống, cánh tay gập lại và vòng qua sau cơ thể nhỏ bé của Tư Hạ chờ đỡ.
Khi nghe thấy Tư Hạ nói “Ba, con yêu ba”, anh cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Anh giơ tay lại bế Tư Hạ đến ngồi trên ghế bên cạnh, chỉ vào đĩa ăn nhỏ xanh xanh hồng hồng của cô bé và trầm giọng nói: “Ăn hết.”
Tư Hạ cũng không biết chuyện mình vừa làm có hữu hiệu với ba không, nhưng ba hình như không tức giận nữa rồi.
Cô bé hết sức cao hứng gật đầu: “Vâng!”
Nguyễn Tri Hạ ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, Tư Mộ Hàn thật ra không có bao nhiêu phản ứng với “biểu lộ” của Tư Hạ.
Nhưng không khó nhìn ra Tư Mộ Hàn vẫn rất thương Tư Hạ.
Đúng lúc này, Tư Mộ Hàn đột nhiên ngước mắt nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt rơi xuống đĩa thức ăn trước mặt cô, giọng nói trầm xuống không nghe ra được cảm xúc: “Em cũng phải ăn hết phần của mình đi.”
“Em á?” Nguyễn Tri Hạ giơ tay chỉ vào mình với vẻ mặt không thể tin nổi.
Tư Mộ Hàn vừa nói Tư Hạ xong liền quay đầu nói cả cô à?
Tư Hạ là đứa trẻ nhỏ ba tuổi, nhưng cô đã hai mươi sáu tuổi rồi…
Tư Mộ Hàn thản nhiên “Ừ” một tiếng rồi quay đầu xắn tay áo cho Tư Hạ nói: “Dĩa ăn không dùng được tốt thì có thể trực tiếp lấy tay cầm.”
Tư Hạ vừa nghe vậy vội vàng dùng tay cầm một miếng điểm tâm nhỏ bỏ vào trong miệng, sau đó dường như nhớ tới điều gì, nhìn Nguyễn Tri Hạ gật đầu nói: “Mẹ cũng phải ăn hết, Tri Hạ cũng ăn hết.”
Bữa sáng này, Nguyễn Tri Hạ ăn rất no.
Lời Tư Mộ Hàn nói, cô lớn rồi có thể không để ý, nhưng sau khi Tư Hạ ăn xong, lại đẩy đĩa ăn lên trước mặt cô, cho cô nhìn…
Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ đành phải ăn hết.