Mây đen đằng xa càng lúc càng điên cuồng ngang ngược , tia chớp xanh tím xẹt qua như một con rồng khổng lồ , gió hòa với hơi nước ẩm ướt , trời sắp mưa.
Tư Mộ Hàn động tác nhanh nhẹn , bước đi khá nhanh , hai phút đồng hồ liền đứng ở trước mặt Trần Tuấn Tú , không nhìn ông ta , cúi đầu bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Hướng Minh , nhướng mày nhìn , vểnh lên khóe miệng cười một cái , mở miệng nói: “Đừng sợ”.
Nguyễn Hướng Minh có thể nhìn rõ gật đầu , những giọt nước mắt cậu bé kìm nén trước đó cuối cùng cũng rơi xuống , tủi thân hét lên: “Bố , bố mau về đi , con không sao!”
“Không sao đâu , bố sẽ đưa con về nhà an toàn.” Anh rất muốn sờ đầu cậu nhóc để an ủi , nhưng cả người bị trói chỉ có hai chân vẫn miễn cưỡng đi được , Tư Mộ Hàn chống đỡ eo , nhẹ nhàng cúi đầu chạm vào trán của cậu nhóc: “Đừng lo lắng , chúng ta sẽ ổn thôi.”
“Ừm , con tin bố , mẹ vẫn đang đợi chúng ta ở nhà đúng không?” Nghiêng đầu xoa xoa trìu mến , Nguyễn Hướng Minh hít mũi , đôi mắt đẫm lệ ánh lên tia sáng tinh khiết , như những vì sao trên bầu trời. Rọi sáng toàn bộ thế giới.
“Đúng , mẹ vẫn đang đợi con ở nhà…”
Còn chưa kịp nói xong , Tư Mộ Hàn chỉ cảm thấy cổ của mình bị siết chặt , cả người bị lực đạo mạnh mẽ đưa lên , nụ cười hiểm độc của Trần Tuấn Tú đã thu vào tầm mắt , tiếp theo ông ta kéo cả người và nhấc tay lên giữa không trung.
“Thật là nhiều cảnh tình cha con , những đau khổ của các người sớm xuất hiện có vẻ tàn nhẫn với tôi? Trước đây lúc bức tử vợ tôi sao không thấy các người khó chịu , cái này không thể từ bỏ?” Vừa nói lực trên tay càng nặng , dây thừng siết chặt , cổ Tư Mộ Hàn nổi đầy gân xanh , ngửa đầu há hốc mồm , sắc mặt càng ngày càng xấu.
“Trần Tuấn Tú , Mộ Hàn đã đi qua rồi , Hướng Minh nên trả lại cho chúng tôi!” Nhìn thấy Tư Mộ Hàn sắp bị siết cổ chết , Nguyễn Kiến Định không thể quan tâm nhiều như vậy được nữa , anh ấy vội vàng bước lên phía trước hai bước , hét lên , muốn tiến lên phía trước.
Nhìn thấy điều này , Trần Tuấn Tú hơi buông lỏng tay , sợi dây mềm mại rũ xuống , Tư Mộ Hàn thở ra thật sâu , bẻ cổ , quay lại nhìn Nguyễn Kiến Định , lắc đầu với anh ta.
“Cho các người. Tôi đối với đứa trẻ này không có hứng thú.” Ông ta ném ra ngoài , mặc kệ bọn họ có bắt được hay không , Trần Tuấn Tú kiểm tra kỹ sợi dây trên người Tư Mộ Hàn sau khi ném , mới hài lòng gật đầu.
Đột ngột bị ném ra ngoài , Nguyễn Hướng Minh bị bịt mắt trước khi nhận ra cơn đau rát trên má , cậu bé ngồi dậy và chỉ cảm thấy ướt át nửa khuôn mặt bên trái , định đưa tay chạm vào nó. Nguyễn Kiến Định chạy từ phía sau tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé , nắm trong vòng tay.
“Hướng Minh , có bị thương chỗ nào khác không? Để cậu sai người đưa con đến bệnh viện.” Trên má cậu bé có một vết bầm lớn , máu đỏ đã chảy gần hết má lúc này , đất nâu đen lẫn bùn và sỏi được trộn lẫn trong đó , nếu không xử lý đúng cách có thể để lại sẹo , Nguyễn Kiến Định cảm thấy đau khổ nhưng cũng chỉ có thể an ủi vài câu.
“Cậu , vậy bố đâu?” Mơ hồ không hiểu gì , tuy rằng cảm thấy mặt đau , nhưng lúc này phần lớn chú ý của cậu bé đều đặt trên người Tư Mộ Hàn.
Cũng không còn có quá nhiều thời gian để chú ý tới vết thương của mình , trên gương mặt toàn là máu , ngay cả lệ cũng chưa kịp rơi.
“Vẫn còn cậu ở đây , cháu sẽ không sao đâu , mẹ đang đợi ở bệnh viện rồi , cháu đến đó trước cũng đừng nói với mẹ , chờ tới khi cậu cùng với bố cháu trở về , chúng ta tạo bất ngờ cho mẹ được không?” Vết thương trên mặt không phải là vấn đề nhỏ , ngàn vạn lần không thể trì hoãn.
“Vâng , cậu nhanh một chút , cháu cùng với mẹ ở nhà đợi mọi người trở về.” Biết không muốn bản thân trở thành cản đường , Nguyễn Hướng Minh ngoan ngoãn bị đưa lên xe ,vẫy tay chào tạm biệt Nguyễn Kiến Định trước khi dẫn đi.
Trần Tuấn Tú không có nhiều kiên nhẫn đợi họ nói lời từ biệt , khi Nguyễn Hướng Minh lên xe , ông ta ta đã buộc một sợi dây quanh cổ Tư Mộ Hàn , thắt nút cẩn thận , cầm đoạn dây còn thừa lại trong tay , ước chừng chiều dài của sợi dây , tuy còn hơi ngắn nhưng chắc cũng ngang nhau , chỉ cần chân chạm nước là coi như nhảy xuống biển rồi phải không?