Giọng nói của Tiêu Giai Kỳ đã mang theo tiếng nức nở, có lẽ là mấy ngày gần đây bà ta thật sự lo lắng cho Nguyễn Hương Thảo.
Đối với Tiêu Giai Kỳ, trái tim Nguyễn Tri Hạ sớm đã nguội lạnh rồi.
Cô cười lạnh hỏi: “Vậy tôi thì sao? Nếu lúc đó chị ta đụng phải tôi thì một xác hai mạng rồi đó!”
Ở đầu kia điện thoại, Tiêu Giai Kỳ không biết nói gì.
Mấy giây sau, bà ta nhỏ giọng nói: “Nhưng bây giờ thì con có bị gì đâu, còn chị con…”
“Đây không phải là lần đầu tiên! Bà đừng gọi cho tôi nữa, bà cũng đừng tới tìm tôi, vô ích thôi.” Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng nói xong rồi cúp máy.
Tiêu Giai Kỳ sẽ tìm cô để xin tha cho Nguyễn Hương Thảo là chuyện mà cô đã đoán được.
Cô thật sự không dám nghĩ đến chuyện nếu ngày đó Nguyễn Hương Thảo đụng phải cô…
Nguyễn Tri Hạ đưa tay sờ bụng, nơi đó vẫn rất bằng phẳng nhưng một em bé đang chậm rãi lớn lên ở trong đó.
Cô không cho rằng đây là thời cơ tốt để mang thai nhưng nếu đứa bé đã tới rồi thì cô sẽ sinh ra.
Ở bên kia, Tiêu Giai Kỳ cúp điện thoại rồi quay đầu nhìn Nguyễn Lập Nguyên, bà ta hơi khó nói: “Tri Hạ nó…”
“Nó nói thế nào?” Đọc full tại VietWriter Bởi vì chuyện của Nguyễn Hương Thảo mà Nguyễn Lập Nguyên đã không ngủ ngon suốt mấy ngày, vì thế sắc mặt của ông ta rất tiều tuỵ, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
“Nó…nó bảo em đừng tìm nó nữa, nó sẽ không giúp chúng ta.”
Tiêu Giai Kỳ nói xong thì bà ta cũng cảm giác được sắc mặt của Nguyễn Lập Nguyên lập tức thay đổi hẳn.
Sau đó ông ta giơ tay lên và mạnh mẽ tát bà ta một cái.
Ông ta là đàn ông, lúc này lại đang bực bội nên một tát đó ông ta đã dùng hết sức mình để tát. Còn Tiêu Giai Kỳ bị tát đến lảo đảo rồi ngã xuống mặt đất.
Trong miệng bỗng xuất hiện một mùi vị tanh ngọt.
Bà ta sờ lên khoé miệng rồi đưa tay lên trước mặt thì thấy được vết máu ở trên đó.
Nửa mặt đã đau chết chết lặng, trong tai toàn là mấy tiếng vo ve.
Nguyễn Lập Nguyên dữ tợn trợn mắt nhìn bà ta: “Cần bà có lợi ích gì chứ? Chuyện nhỏ như thế mà cũng không làm được? Đó là đứa con gái tốt do bà sinh ra đấy! Nó sắp ép Hương Thảo nhà chúng ta vào tù rồi đấy!”
Tiêu Giai Kỳ không dám tin nhìn Nguyễn Lập Nguyên, môi run rấy nói: “Ông đánh tôi?”
Bà và Nguyễn Lập Nguyên là bạn học cấp ba, bà từ một địa phương nhỏ tới thành phố Hà Dương học, lúc đó nhà họ Nguyễn ở thành phố Hà Dương có chút địa vị, Nguyễn Lập Nguyên là cậu chủ của nhà họ Nguyễn, ở trong trường cũng là tiêu điểm của mọi người.
Tiêu Giai Kỳ vẫn luôn yêu thầm ông, nhưng cũng biết sự chênh lệch của mình và Nguyễn Lập Nguyên.
Cho đến khi vợ trước của Nguyễn Lập Nguyên qua đời, bà lại gặp Nguyễn Lập Nguyên lần nữa.
Nguyễn Lập Nguyên chìm trong nỗi đau mất vợ, mà bà lại tỉ mỉ dịu dàng ở bên cạnh, lại thêm lúc còn trẻ bà vô cùng xinh đẹp, còn chấp nhận đối xử tốt với hai đứa con của ông, Nguyễn Lập Nguyên liền cưới bà.
Mấy năm nay, Tiêu Giai Kỳ phí tâm phí sức lấy lòng ông, yêu ông, cũng yêu cả hai đứa con của ông, cũng coi như ân ái hòa hợp.
Dường như không có lúc cãi nhau.
Cho dù thật sự cãi nhau, Nguyễn Lập Nguyên thỉnh thoảng cũng sẽ dỗ bà, trước giờ không có động thủ với bà như vậy.
“Đánh bà thì thế nào? Bà xem xem bà ở nhà họ Nguyễn nhiều năm như vậy rồi đã làm được những gì? Lúc đầu bà đồng ý nói sẽ chăm sóc tốt hai đứa con của tôi, đây là chăm sóc tốt mà bà nói sao?”
Nguyễn Lập Nguyên là một người đàn ông thâm tình hiếm có.
Vợ trước mất nhiều năm rồi, nhưng mỗi năm đều làm giỗ cho bà ấy, trên bàn làm việc vẫn còn giữ hình của bà ấy.
Đối với hai đứa con của vợ trước, cũng thương yêu như báu vật.