Tư Mộ Hàn cứng đờ người, cô bé lém lỉnh này là con mình sao?
Anh ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, anh hoài nghi đây là do Nguyễn Tri Hạ dạy dỗ.
Nguyễn Tri Hạ dường như nhìn ra được ý nghĩ của Tư Mộ Hàn, ôm Tư Hạ lên nhét vào lòng Tư Mộ Hàn: “Tri Hạ hai ngày rồi không được gặp anh, con bé rất nhớ anh đấy.”
Một cục bột nhỏ mềm mại nhào vào lòng, Tư Mộ Hàn theo bản năng giơ tay đỡ lấy Tư Hạ.
Tư Hạ ôm lấy cổ Tư Mộ Hàn, hai mắt sáng lấp lánh.
Cô bé giơ tay chỉ vào phòng ăn: “Ba, ăn cơm thôi.”
Nguyễn Tri Hạ không biết sao đột nhiên Tư Mộ Hàn lại tới nhà Thẩm Lệ tìm cô nhưng cô biết Tư Mộ Hàn đến nhất định là có mục đích gì đó.
Tư Hạ vui vẻ như vậy cho dù thật sự có chuyện gì Nguyễn Tri Hạ cũng sẽ không đi hỏi Tư Mộ Hàn lúc này.
Cô đang định nói thì thấy Thẩm Lệ đã đi trước cô một bước, nói: “Ông chủ, lâu… lâu rồi không gặp.”
Lần trước sau khi gặp nhau ở Kim Hải thì đây là lần đầu tiên Thẩm Lệ gặp lại Tư Mộ Hàn.
Giữa lúc đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, bây giờ gặp lại Tư Mộ Hàn cô cũng không tránh khỏi có hơi tò mò.
“Đều đứng hết làm gì vậy, đi vào ngồi đi.” Thẩm Lệ đứng bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, nói xong cô còn đẩy đẩy người Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ hơi ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Hàn: “Vào đi.”
Thời Dũng nhỏ giọng nói bên tai Tư Mộ Hàn: “Cậu chủ, đi vào thôi.”
Tư Mộ Hàn hơi nhíu mày, cũng không biết đang nghĩ gì nhưng vẫn nhấc chân lên đi vào.
Anh vừa vào Tư Hạ đã ngọ nguậy trượt từ người anh xuống, kéo tay anh đi đến bàn ăn.
Đi đến trước bàn ăn, cô bé còn giúp Tư Mộ Hàn kéo ghế.
“Ba ngồi đi, ăn cơm thôi.”
Có điều, ghế vừa to vừa nặng, Tư Hạ dùng hết sức lực cũng chỉ kéo ra được một chút xíu.
Tư Mộ Hàn cụp mắt nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tư Hạ vì dùng sức mà đỏ bừng lên, khóe miệng mím chặt nhếch lên, bộ dạng quật cường mà lại chuyên chú.
Trước đó nghe Thời Dũng nói con gái anh rất đáng yêu.
Nhưng anh lại thấy tính từ “đáng yêu” này là một cảm nhận rất chủ quan.
Nhưng lúc này, anh cũng chủ quan cảm thấy cục bột nhỏ này rất đáng yêu.
Anh hơi cử động ngón tay muốn giúp Tư Hạ nhưng thấy cô bé nghiêm túc như vậy lại thôi.
Nguyễn Tri Hạ từ sau khi anh bước vào vẫn luôn chú ý đến anh, mọi phản ứng dù là nhỏ nhất của anh cô đều nhìn thấy.
Người đàn ông này lấy đâu ra nhiều hứng thú xấu xa đến vậy?
Nguyễn Tri Hạ đi đến kéo Tư Hạ ra: “Tri Hạ, được rồi, ba có thể ngồi được rồi.”
Tư Hạ ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt, cô bé đưa tay lên gạt tóc mái của mình rồi vỗ vỗ ghế, kéo tay Tư Mộ Hàn ý bảo anh ngồi xuống.
Tư Mộ Hàn ngồi xuống thật.
Thẩm Lệ vẫn luôn sợ Tư Mộ Hàn.
Cô đợi Tư Mộ Hàn ngồi xuống sau đó mới chọn vị trí cách xa Tư Mộ Hàn nhất ngồi xuống.
Bàn ăn cũng không quá lớn, sau khi Thời Dũng và Thẩm Lệ ngồi xuống thì chỉ còn vị trí bên cạnh Tư Mộ Hàn là trống.
Nguyễn Tri Hạ ngồi bên cạnh Tư Mộ Hàn rồi để Tư Hạ ngồi giữa hai người.
Trẻ nhỏ không có khái niệm rõ ràng về thời gian nhưng hai ngày không gặp Tư Mộ Hàn đối với Tư Hạ mà nói cũng là một khoảng thời gian rất dài.
Biểu hiện vui vẻ của trẻ con cũng rất rõ ràng, trực tiếp.