Nguyễn Tri Hạ tiếp tục kéo xuống xem thì phát hiện bên dưới có ảnh đính kèm, đúng là hình chụp cảnh cô và Tư Mộ Hàn đang hôn nhau trong xe vào ngày hôm qua.
Lúc ấy cô cứ cảm thấy Tư Mộ Hàn hôn rất mãnh liệt, bây giờ nhìn ảnh chụp thì đúng là…hôn hơi kịch liệt quá.
Thẩm Lệ ngồi đối diện thấy cô đã nhìn thấy ảnh chụp nên thở dài nói: “Cậu hãy nói thật cho tớ biết đi, từ khi nào cậu lại chia tay với ông chủ vậy? Hay các cậu căn bản là chưa chia tay? Nếu hai người vẫn chưa chia tay thì cậu làm như vậy là rất quá đáng!”
Nguyễn Tri Hạ bị lời nói của cô ấy làm cho sửng sốt: “Chúng tớ không hề chia tay.”
Thẩm Lệ nghe cô nói vậy liền vỗ mạnh một cái xuống bàn ăn, bộ dạng khó mà tin vào tai mình: “Hai người chưa chia tay mà cậu vẫn làm ra loại chuyện này sao, còn bị giới truyền thông chụp được, cậu hết muốn sống rồi sao!”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Thẩm Lệ hiểu quá sai về chuyện này nên chuẩn bị giải thích với cô ấy: “Không phải, ý của mình là…” Xin ủng hộ team VietWriter bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen1.one
Thẩm Lệ giơ tay huơ huơ trước mặt cô, ý bảo cô đừng nói xạo rồi cắt ngang câu nói của cô: “Chuyện này đã lên báo rồi, chắc bây giờ ông chủ cũng đã biết rồi, cậu vẫn nên thu dọn đồ đạc rồi nhanh chạy trốn đi.”
Nguyễn Tri Hạ: “Xin ủng hộ team VietWriter bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen1.one…”
Thẩm Lệ thấy cô không động đậy còn không quên hối thúc cô: “Mau đi đi, ngồi đó thất thần làm gì?”
“Người đàn ông này chính là Tư Mộ Hàn.” Nguyễn Tri Hạ giơ tay đỡ trán của mình, buông mắt xem mấy bình luận tên màn hình di động.
Có rất nhiều thể loại bình luận, vô cùng đặc sắc.
“Nhìn phong cách ăn mặc của anh chàng này thì chắc hẳn là còn rất trẻ, có thể là vẫn còn đi học.”
“Tìm một người còn trẻ như vậy là để chọc tức Tư Mộ Hàn sao?”
“Hơn nữa, người phụ nữ này tại sao lại ly hôn với cậu Tư chứ? Là vì anh ta ‘không được’ sao?”
Những bình luận trả lời cho bình luận này còn đặc biệt hơn.
Bình luận thứ nhất: “Nơi này có một người rất thành thật, mọi người mau tới ăn hiếp anh ta.”
Bình luận thứ hai: “Một người bình thường mà lại có thể không xuất hiện trước mặt công chúng suốt mười mấy năm, còn để mặc cho người ta muốn nói gì anh ta thì nói, cậu Tư này chắc chắn là bị bệnh…”
Bình luận thứ ba: “Ha ha ha, chủ nhân của bình luận này đúng là mạnh miệng, quân comment dạo của nhà họ Tư sẽ xông trận trong vòng ba giây nữa.”
“HaiCô Hạ…” Nguyễn Tri Hạ thở phào một hơi, mấy kẻ này đúng là bệnh mà!
Những kẻ ngoài kia vẫn luôn truyền tai nhau những lời bịa đặt kiểu Tư Mộ Hàn “vừa xấu vừa không có tình người”, bây giờ còn bị bọn họ đem ra dựng chuyện.
Nguyễn Tri Hạ đang muốn dislike những người này thì di động đã bị Thẩm Lệ giật mạnh.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu thì thấy Thẩm Lệ huơ huơ điện thoại trước mặt cô: “Tri Hạ hãy nói rõ ràng cho tớ biết, mũ lưỡi trai, áo nỉ trùm đầu màu xanh dương là phong cách ăn mặc của ông chủ sao? Ngoại trừ những bộ quần áo nghiêm túc màu trắng, đen, xám ra thì tớ chưa từng nhìn thấy anh ấy mặc đồ màu khác bao giờ, cậu lừa ai vậy!”
Quả thật cô cũng phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại được khi nhìn thấy Tư Mộ Hàn lúc đó.
Nguyễn Tri Hạ buông tay, bất đắc dĩ nói: “Vậy cậu muốn như thế nào mới chịu tin đây, người đàn ông này chính là Tư Mộ Hàn? Bằng không tớ dẫn cậu đến tìm anh ấy để đối chất nhé?”
Thẩm Lệ tuy không tin người đàn ông trong bài báo này là Tư Mộ Hàn cho lắm, nhưng cô tin tưởng Nguyễn Tri Hạ.
“Thật sự là ông chủ sao?”
“Thật sự mà.”
Thấy giọng điệu cùng vẻ mặt của Nguyễn Tri Hạ vô cùng quả quyết, Thẩm Lệ mới gật gật đầu: “Được rồi, tin cậu vậy.”
“Nhưng mà tại sao anh ấy lại ăn mặc thành ra như vậy?”
“Hôm qua anh ấy vừa trở về từ nước M, đến phim trường để tìm mình thì sợ bị chụp lén rồi rước phải những phiền toái không cần thiết nên mới mặc kiểu quần áo như vậy.” Kết quả ăn mặc như thế lại càng gặp phải phiền toái lớn hơn.