Tay của ông ta cứng ngắc ở đó, sắc mặt âm trầm nói: “Tất cả ra ngoài.”
Đám người giúp việc không đoán ra được vì sao Tư Đình Phong lại trở mặt nhanh như thế, nhưng bọn họ không dám hỏi nhiều, tất cả đều vội vàng đi ra ngoài.
Lúc đám người giúp việc chuẩn bị đi ra ngoài, Tư Đình Phong lên tiếng: “Khoan đã.”
“Ông chủ, còn có việc gì sao?” Người giúp việc đi sau cùng, quay đầu lại.
Giọng điệu Tư Đình Phong âm trầm: “Đi gọi cô chủ đến đây.”
Người giúp việc hiểu cô chủ mà Tư Đình Phong đang nói đến là Tư Liên.
Tư Liên nhanh chóng đến.
“Anh à, có chuyện gì thế?” Tư Liên biết nếu như không có việc gì, Tư Đình Phong sẽ không gọi bà ta đến đây, lần này ông ta vội vàng gọi bà ta đến, nhất định là có việc gấp.
Sắc mặt Tư Đình Phong ngưng trọng, đưa chiếc túi giấy kraft cho bà ta: “Em đọc cái này đi.”
Trong lòng Tư Liên hơi cảm thấy bất an, bà ta nhận chiếc túi giấy kraft, sau đó lấy tài liệu bên trong ra, chỉ mới liếc thoáng qua, sắc mặt đã trở nên sợ hãi: “Đây là…”
Ánh mắt Tư Đình Phong lóe lên tia sáng sắc bén: “Là Mộ Hàn, nó đã phát hiện ra.”
Cả người Tư Liên run rẩy, lắp bắp nói: “Chuyện này, chuyện này, làm sao có thể như vậy! Thằng bé… Làm sao thằng bé phát hiện ra? Liệu có phải là người khác không?”
“Người biết Tuấn Tú là con trai riêng của anh, ngoại trừ nó thì còn ai vào đây nữa? Nó đang khiêu khích anh!” Tư Đình Phong cười lạnh một tiếng, ánh mắt ông ta lóe lên sự tàn nhẫn: “Cho dù nó biết thì sao chứ? Trong tay anh còn có hậu chiêu, nó có thể làm gì được anh?”
“Anh… Mộ Hàn… Thằng bé quá thông minh, chúng ta…” Cả người Tư Liên run rẩy: “Không được…”
So với bà ta, Tư Đình Phong bình tĩnh hơn nhiều, ông ta vươn tay, giữ chặt lấy bả vai của bà ta: “Em không cần lo lắng, con gái của nó đang nằm trong tay anh, chừng nào nó còn cần cô con gái này, nó sẽ không thể làm gì được chúng ta, dĩ nhiên cũng sẽ không dám đem chuyện này nói ra bên ngoài.”
“Làm sao con gái của Mộ Hàn lại ở trong tay anh?” Sau khi đón Tết xong, Tư Liên liền trở về nước M, bà ta không biết những chuyện xảy ra sau đó.
Tư Đình Phong cong môi, nở nụ cười khó hiểu: “Mộ Hàn rất giống mẹ nó, chuyện của ông cụ đã khiến nó nghi ngờ, sớm muộn gì nó cũng sẽ biết chuyện của chúng ta, anh đương nhiên phải đề phòng trước.”
Tư Liên nghe thấy ông nói như thế, bà ta giống như được uống được một viên thuốc an thần, thở dài nhẹ nhõm, tâm trạng cũng trở nên buông lỏng: “Thật đúng là làm em sợ muốn chết đi được.”
Tư Đình Phong đưa tay vỗ lên vai Tư Liên: “Em yên tâm, cho dù nó thông minh cũng không thắng được anh.”
Tư Liên nhíu mày, bà ta vẫn hơi lo lắng.
Từ khi “Mất Thành” bắt đầu quay đến nay, mọi chuyện đều diễn ra rất thuận lợi.
Trước đó Nguyễn Tri Hạ thường xuyên đi theo đoàn làm phim, bởi vì đây là kịch bản đầu tiên của cô được chuyển thể thành phim. Mặc dù chỉ là một web drama, thế nhưng cảm giác rất mới mẻ, có thời gian rảnh, cô sẽ tranh thủ đi đến đoàn làm phim.
Khoảng thời gian gần đây cô không đến đoàn làm phim nữa.
“Mất Thành” đã quay được hơn một tháng, nội dung nửa đầu của bộ phim đã được quay xong, nửa sau cần phải đi đến nơi khác để quay.
Bởi vì phải đến nơi khác để quay, trong đoàn làm phim có nhiều người như thế, cần phải có thời gian để sắp xếp công việc, vì thế đoàn làm phim đã cho mọi người nghỉ ngơi hai ngày.
Tần Thủy San được nghỉ, cô ta liền hẹn Nguyễn Tri Hạ đi ăn cơm ở Kim Hải.
Nguyễn Tri Hạ vui vẻ nhận lời mời.
Mặc dù Tần Thủy San là người hẹn cô, thế nhưng ngược lại, Tần Thủy San còn đến muộn hơn cô một lúc.
Nguyễn Tri Hạ đợi khoảng mười phút, Tần Thủy San mới đi đến.
“Xin lỗi, tôi bị tắc đường.” Tần Thủy San nói lời xin lỗi.
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Không sao, tôi vừa mới đến.”